Bên trong sân gôn, trên thảm cỏ xanh mướt, khuôn mặt Dương Dương tràn đầy niềm vui sướng, cậu lăn lộn mấy vòng trên sân cỏ, hoàn toàn không thèm để tâm đến việc quần áo trên người đã lấm lem bùn đất.
“Oa, chú ba, cỏ ở đây đúng là mềm cực kì luôn…” Dương Dương vui thích kêu, có vẻ như nỗi buồn bị nhốt vào chuồng chó tối hôm qua đã hoàn toàn tan biến.
Bắc Minh Đông lúc này đang đi ở đằng trước, anh hơi nhíu mày, đưa tay đẩy đẩy cặp kính râm to đùng, mội ngôi sao lớn như anh, bất kì lúc nào, ở đâu thì cũng phải luôn duy trì trạng thái tốt đẹp nhất của bản thân.
“Trình Trình à, không phải con cũng có tật sợ dơ giống ba con sao?”
Dương Dương lạnh lùng bĩu môi: “Từ giờ trở đi, con sẽ làm những chuyện mà ba ghét, hừ!”
Bắc Minh Đông cười cười, anh đi tới bế cậu nhóc bầu bĩnh, mềm mại lên: “Đừng giận nữa mà. Không phải bà nội đã dặn chú dắt con đi chơi rồi sao?”
Nghĩ đi nghĩ lại thì Bắc Minh Quân đúng là nhẫn tâm thật, cả con trai ruột của mình mà lão còn nỡ bắt nhốt trong chuồng chó, thì còn chuyện gì mà lão không làm được nữa?
Bắc Minh Đông giật giật khóe môi, cũng may là anh và Bắc Minh Quân không phải cùng một mẹ sinh ra.
“Hi hi, biết ngay chú ba tốt nhất trên đời mà!” Dương Dương nhân thể chui vào trong lòng Bắc Minh Đông, hai bàn tay lấm lem duỗi về phía anh.
Bắc Minh Đông vội vàng né khỏi hai bàn tay cáu bẩn của cậu: “Thôi đi, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, chú ba của con còn phải dùng khuôn mặt này kiếm cơm ăn đó.”
“Hì hì…Chú ba, dùng mặt kiếm cơm có nghĩa là gì ạ?”
“Có nghĩa là nếu một người có vẻ ngoài đẹp trai, thì sẽ có rất nhiều cô gái thích người đó, và họ sẽ tự nguyện bỏ tiền túi để theo duổi người đó…”
“À à.” Dương Dương tỏ vẻ đã hiểu, cậu gật đầu, sau đó tung ra một câu gây sốc: “ Hóa ra chú ba đang ăn bám phụ nữ!”
Bắc Minh Đông hóa đá ngay tức thì.
Cố Tịch Dao theo chân Bắc Minh Quân vào trong sân bóng.
Nắng chiều chiếu vào làn da hơi nóng rát.
Trên đầu cô như đội chiếc mũ miện dệt từ những tia nắng chiều lấp lánh.
Bắc Minh Quân nghoảnh đầu lại nhìn cô, bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng của cô đập vào mắt anh, trong lòng anh chợt lóe lên một tia sáng khác thường, nhưng anh vẫn không hé môi, mà chỉ tiếp tục nói chuyện với vị khách đã hẹn từ trước.
. “Ái chà, Tổng giám đốc Bắc Minh đây luôn trăm công ngàn việc, cuối cùng cũng chịu dành ra chút thời gian tới gặp ông già này rồi!” Người đang nói chuyện là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi đầy đặn.
Bắc Minh Quân hờ hững gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi khách sáo rồi, gần đây công ty có nhiều việc, đúng thật là vô cùng bận rộn.”
Cố Tịch Dao nghe thấy ba chữ “Tổng giám đốc Bùi” thì có chút ngạc nhiên.
Ánh mắt người đàn ông đẫy đà liếc ngang qua Cố Tịch Dao, lúc này đang đứng sau Bắc Minh Quân, trong mắt ông ta toát ra vẻ khinh khi, ngay sau đó ông liền vung cao gậy đánh gôn, đánh một cú thật mạnh như thể đang giải tỏa một sự căm giận nào đó.
Trái bóng gôn bay ra ngoài theo một đường pa-ra-pôn.