Cố Tịch Dao vẫn tới công ty đi làm như bình thường.
Công trình ‘Ánh’ này mai sẽ bắt đầu tuyên bố danh sách cạnh tranh đợt đầu, công việc của Bắc Minh Quân cũng sẽ trở nên lu bu, bận rộn.
Vào thời điểm quan trọng như vậy, cô thật sự không dám tới làm phiền anh, cũng tránh việc lại bị chuyện của nhà họ Cố liên lụy.
Còn những chuyện xảy ra đêm qua, hết thảy chúng dường như chỉ là cảnh trong mơ.
Hừng đông tỉnh mộng lại quay về guồng quay vốn dĩ.
Xét đến cùng, kẻ nào mới là ánh trăng sáng cô cất chứa nơi đáy lòng? Còn anh, ai mới là mảnh trăng sáng mà anh vẫn hằng nâng niu?
Cả hai người họ, cuối cùng cũng chẳng thể biết được đáp án của đối phương.
Giữa trưa, Bắc Minh Quân đang triển khai một cuộc họp chuyên sâu trong phòng họp thì đột nhiên có một điện thoại gọi đến…
“Cô chuẩn bị trước đi, chiều nay tôi có hẹn gặp đối tác…”
Cố Tịch Dao gẩy nhẹ móng tay: “Thưa tổng giám đốc, xin hỏi là hẹn ở đâu ạ, cần chuẩn bị trước những gì?”
“…” đầu dây bên kia còn có người đang báo cáo, sau một lúc lâu anh mới nhẹ giọng nói: “Đi đánh gôn.”
Ba chữ ngắn gọn rõ ràng, anh nói xong liền dứt khoát cúp máy.
Cố Tịch Dao không thể nói gì thêm, cô thở dài, tên này đúng là kiệm lời như vàng mà, về khoản này thì chắc cô còn lâu mới theo kịp anh.
Buổi chiều.
Bắc Minh Quân ngồi trên xe hơi đi tới một câu lạc bộ cao cấp.
Những người tới đây đánh gôn đa số đều là những người có máu mặt ở thành phố A.
Vào phòng thay đồ một hồi lâu, Bắc Minh Quân mới xụ mặt bước ra.
Cố Tịch Dao lúc này đang đứng đợi ngoài cửa.
Cô ngước mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới bộ đồ đánh golf màu vàng lá mạ của Bắc Minh Quân, không nhịn được mà phì cười.
Ngay sau khi nhận được cuộc gọi của anh vào lúc trưa, cô liền vội vội vàng vàng chuẩn bị.
Bộ đồ chơi gôn màu vàng lá mạ này là cô đã cố ý chọn riêng cho anh.
Tính tình cái tên Bắc Minh Quân này lúc nào cũng lạnh lùng cứng nhắc, còn quần áo của anh thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy màu đen, trắng, xám.
Cũng bất ngờ thật, anh ta mặc bộ đồ màu vàng lá mạ này không những không hề có vẻ ẻo lả mà còn tôn thêm vài phần vượt trội xuất sắc.
Cố Tịch Dao thở hắt ra, tên này đúng thật là đẹp như một vị thần vậy.
“Cố Tịch Dao, là cô cố ý đúng không!” Giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Quân lộ rõ sự tức tối.
Cô cố nhịn cười, đáp lại anh một cách nhũn nhặn: “Tổng giám đốc, anh nhìn xem, màu vàng này mới tươi sáng rực rỡ làm sao, có thảm cỏ xanh, cộng thêm bộ đồ vàng này, đúng là chẳng khác gì bông hoa cải vàng nở giữa cánh đồng hoang khi tiết trời vào xuân, đẹp vô cùng, rất hợp với anh đó…”
Bông cải?
Bắc Minh Thiên tức xanh mặt, không thèm nói thêm câu nào, anh xách túi đựng gậy đánh gôn lên đi thẳng một mạch vào sân đánh bóng.
Cố Tịch Dao cười tủm tỉm đi theo phía sau anh, đảm nhiệm công việc rót trà đưa nước.