“… Trái Banh, nếu mi nghẹn chết, chắc chắn cậu chủ nhỏ Trình Trình của mi sẽ tới tìm ta tính sổ. Nhưng vấn đề là nhà ta rất nghèo, không thể trả nợ cho cậu ta được…”
“Grừ…” Bối Lạp phát ra tiếng gầm nhẹ, không nhịn được trợn mắt, cậu bé ngốc.
Giọng nói non nớt của Dương Dương hơi luyến tiếc: “Trái Banh, mày ăn xong bữa này, là ta phải đi rồi…”
Bối Lạp ăn rất vui vẻ, hận không thể nói cậu đi đi.
“Ta đi rồi, mi nhất định phải nhớ ta đó!” Dương Dương chu miệng nhỏ ra lệnh.
“Ô…” Bối Lạp ăn ruột nướng, nhớ cậu tôi sẽ gặp ác mộng.
Dương Dương vỗ khuôn mặt nhỏ đầy nếp nhăn của nó: “Ngoan nào, ta đi rồi, mi phải tự chăm sóc mình đó biết không? Khí quản nhạy cảm, mi đừng đến gần bà đó, còn ông nội thì huyết áp cao, mi càng không được dọa ông nội sợ. Ba Trình Trình không thích dáng vẻ xấu xí của mi, mi tuyệt đối không nên loanh quanh trước mặt ông ấy. Còn nữa…”
“Gâu…” Bối Lạp kêu lên, tôi biết rồi, cậu đừng dài dòng nữa.
“… Mi phải nhớ rõ đó… Ta đi đây Trái Banh…”
Dương Dương lẩm bẩm mà mắt đã đỏ hoe rồi.
Cuối cùng, cậu bé thở dài như ông cụ non, rồi đứng dậy.
Đôi mắt linh động lặng lẽ lướt nhìn cảnh tượng xung quanh, rồi đeo balo lên lưng, cơ thể nhỏ bé khuất sau những thân cây đi trên con đường nhỏ đầy đá cuội…
Tạm biệt ông bà nội.
Tạm biệt nhà Bắc Minh.
Tạm biệt Trái Banh xấu xí.
Còn nữa, tạm biệt… ba Trình Trình…
***
Tòa nhà Bắc thị, trong phòng họp.
Bầu không khí rất căng thẳng.
“Tổng giám đốc, bên hội trường ở tầng 10 đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, theo tin tức báo cáo bên bộ phận công chúng vừa gửi tới, hiện tại đã có 71 xí nghiệp tham dự vòng đầu tiên…”
Trong phòng hội nghị, lãnh đạo các bộ phận đang nghiêm túc tiến hành công việc báo cáo.
Lần họp này, Cố Tịch Dao đã có kinh nghiệm, vừa bước vào phòng đã ngồi vị trí cách xa Bắc Minh Quân nhất, trên tay vẫn cầm sổ ghi chép của mình, và một cây bút để vẽ lung tung lên đó nữa.
Thỉnh thoảng, cô sẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân, trong đầu không ngừng nghĩ đến từng mẩu chuyện nhỏ giữa cô và anh trong mấy đêm qua…
Thật ra vào buổi tối giỗ mẹ anh, cô vẫn còn nhớ sự ấm áp từ đầu ngón tay lạnh lẽo của anh…
Nhưng chỉ thoáng qua thôi.
Anh vẫn là Bắc Minh Quân lạnh lùng như trước.
Cô bây giờ dường như không còn cách nào để trở lại như trước kia…
Thở dài một cái yếu ớt, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đang là 11 giờ 25 phút, trong lòng cô cảm thấy bất an, tim đập lỡ nhịp.
Ở đầu bên kia ba cô liên tục gửi hàng chục tin nhắn đến như muốn nổ tung chiếc điện thoại, các khớp ngón tay của cô càng ngày càng trắng nhợt đi, cô phải làm sao bây giờ?
Bản thiết kế, trộm hay là không trộm đây?