Vẻ mặt Cố Tịch Dao ngưng lại, không nói gì.
Cô chỉ tùy ý gật đầu, xoa dịu Linda, rồi nhanh chóng đi vào văn phòng tổng giám đốc, giơ tay lên khẽ gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
“Mời vào.”
Trong phòng mơ hồ truyền ra giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello của Bắc Minh Quân.
Trong lòng cô không khỏi căng thẳng, mở cửa ra.
Anh vẫn mặc bộ đồ vest thủ công đắt tiền, được cắt may khéo léo, mái tóc đen óng được chải chuốt kỹ càng, đường nét khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng.
“Tổng giám đốc…” Cố Tịch Dao thấp giọng hô.
Bắc Minh Quân không thèm ngước mắt lên nhìn cô, vẫn tiếp tục duyệt bài thi.
Dường như mấy ngày qua, mọi chuyện xảy ra giữa cô và anh đã trở về điểm xuất phát, sự lạnh lùng của anh… làm cô nhất thời không biết làm thế nào.
Trong lòng cô thoáng qua một cảm giác cô đơn: “Tổng giám đốc, tôi nghe nói một giờ chiều nay sẽ tiến hành vòng cạnh tranh đầu tiên của dự án “Ánh” sao?”
“Ừm”. Anh lạnh nhạt đáp lại.
Lại là một trận yên tĩnh kéo dài.
“Vậy…” Cô cẩn thận ngừng một lát, đôi mắt đen lấp lánh quan sát tỉ mỉ từng biểu hiện trên mặt anh: “Anh có cần tôi làm gì không?”
Giờ Bắc Minh Quân mới ngước mắt lên nhìn cô, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua một tia mệt mỏi, anh nhíu mày nghi ngờ, mở miệng mỉa mai cô: “Một người ngay cả bản báo cáo hội nghị cũng không làm được, cô nghĩ cô có thể làm được những gì?”
Anh thầm mỉa mai bản báo cáo vẽ chân dung tổng giám đốc lần trước của cô.
Mặt Cố Tịch Dao đỏ lên, cắn môi theo bản năng.
Đúng lúc này điện thoại cô bỗng vang lên.
Cô cụp mắt, tự chuốc lấy nhục đi tới ngồi xuống ghế sofa, làm ổ như ngày thường. Cô vừa mở điện thoại ra, một tin nhắn đập vào mắt cô…
[Sao mày không nhắc tao về việc vòng cạnh tranh tiến hành sớm hơn! Tao mặc kệ mày có ý đồ gì, mày phải nhanh chóng gửi mấy bản vẽ cho Anh Thư, trưa này đoàn đội Cố thị phải tới đó thi đấu rồi. PS: Đừng ép tao điên lên, nếu tao thua, mày cũng không thắng được đâu!—Cố Kiệt Đại]
Ngón tay cô run lên.
Cô đọc tin nhắn ba cô gửi trên màn hình điện thoại, mặt cô bỗng tái nhợt.
Vừa nghĩ đến bản vẽ, đầu cô lại nhói đau.
Cô lén nhìn máy tính trước bàn Bắc Minh Quân, tim cô đập loạn nhịp…
***
Biệt thự nhà Bắc Minh.
Nắng sớm chiếu vào sân vườn xanh tốt.
Dưới cây đại thụ, một chú chó Sa Bì nhiều nếp nhăn nằm nhoài bên chồng đá nhỏ, vừa ăn vừa lười biếng.
“Trái Banh, ta cố ý mang ruột nướng Brazil mà mi thích ăn nhất từ phòng bếp tới đây đó… Ngoan nào, ăn chậm thôi, đừng để nghẹn.”
Dương Dương ngồi xổm trước mặt Bối Lạp, tay cầm ruột nướng, đút nó ăn từng chút.
Trên cơ thể đeo chiếc balo nhỏ thuộc về cậu, cậu bé đã đổi bộ quần áo cậu chủ nhỏ tinh xảo ngày trước, thành đồng phục học sinh như ban đầu rồi.