Anh nghiến răng nghiến lợi nói, lời nói còn mang theo chút u ám.
Giờ Cố Tịch Dao mới tỉnh táo hơn một chút, cười hì hì nói: “… Hóa ra là ngài tổng giám đốc à… Tôi không mơ thấy gì hết, chỉ mơ thấy mình được ăn thôi…”
Cô mở miệng nói, nếu Khởi Hiên là bánh gato, chắc chắn cô sẽ không do dự ăn anh.
Con ngươi lạnh lẽo của Bắc Minh Quân không có cảm xúc gì, chỉ liếc mắt nhìn cô rồi thấp giọng ra lệnh: “Cô mau vào trong lau người cho tôi!”
Nói xong, anh nhấc chân, đi vào phòng tắm…
“Lau người?” Cố Tịch Dao không khỏi giật mình.
Đầu cô nhất thời bị hai chữ này chấn động.
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cao gầy, đẹp như một vị thần kia, thầm nuốt nước miếng.
Cô đứng phía sau anh gọi lại: “Tôi có thể không lau người cho anh không…”
Rút kinh nghiệm từ lần trước, cô giúp anh rút bảo bối ra đi tiểu, lần này cô không dám bảo đảm sẽ không sẽ không xảy ra sự cố gì.
Cô không khỏi rùng mình, khi nghĩ tới nước tiểu dính lên tay mình lần trước.
Không biết thứ đó có thật sự to ra không…
“Cố Tịch Dao, tôi cho cô năm phút, nếu năm phút sau cô không vào, vậy thì mau cuốn gói cút khỏi đây đi!”
Giọng nói âm thầm trong nhà tắm vang lên ngay…
***
Cô vào phòng bếp, rót một ly trà giải rượu.
Cô khẽ vỗ mặt mình, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm mình tỉnh táo một chút.
Nhưng rượu này quá mạnh, giờ đầu cô vẫn còn choáng váng.
Nhưng cô biết, Bắc Minh Quân chắc chắn là người nói được làm được.
Nói thật, cô hận không thể cuốn gói cút khỏi đây ngay.
Nhưng…
Bảy ngày cá cược giữa cô và anh, thỏa thuận giữa cô và ba cô, đã làm cô không ngừng mâu thuẫn.
Một mặt, cô rất muốn mình thắng cược với Bắc Minh Quân, giành lấy sự tự do thật sự.
Nhưng mặt khác, đáy lòng cô thật sự rất muốn nhìn xem, mẹ con Cố Anh Thư sẽ có sắc mặt gì, vào ngày mẹ cô gả cho ba cô.
Nhưng một khi cô thắng anh, cũng có nghĩa là, từ nay về sau, cơ hội cô ở lại Bắc Minh thị là con số 0.
Như vậy, chỉ sợ việc mẹ có thể cô danh chính ngôn thuận gả cho ba cô, sẽ thành công cốc!
Một bên là tự do của cô, một bên là hạnh phúc của mẹ.
Hai bên đều khó mà lựa chọn lấy hay bỏ.
Thật đáng ghét mà, cô nên làm gì đây?
Cố Tịch Dao buồn bực ngồi trong phòng bếp, đau khổ suy nghĩ đối sách, nhưng không nghĩ ra cách nào vẹn cả đôi đường.
Lúc này đồng hồ trên tường đã chỉ đúng năm phút.
Cuối cùng cô đặt ly trà xuống.