Trong căn phòng xa hoa, chỉ còn lại hai con người yên tĩnh.
Bắc Minh Quân nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lòng mình, hận không thể đấm cho cô tỉnh.
Cô mượn rượu làm loạn trêu chọc anh xong, vẫn có thể vô tâm ngủ ngon như thế à?
Hại anh không có chỗ phát tiết.
Nghĩ đến đây, cơn tức của anh lại xông lên đỉnh đầu.
Anh bỗng vươn tay đẩy cô ra…
Người Cố Tịch Dao như con sâu róm mất thăng bằng, thuận theo chân anh, lăn xuống đất, cuối cùng rơi xuống tấm thảm cao cấp được nhập khẩu từ Ý.
“Ôi cha…” Mặc dù tấm thảm rất mềm, đã giảm chút lực, nhưng cơ thể bỗng đau đớn, đã đánh thức Cố Tịch Dao đang say trong mộng đẹp tỉnh dậy.
Cô bỗng rên rỉ, mơ màng mở đôi mắt lim dim ra, nhíu mày lên tiếng: “Thằng ranh con nào dám phá mộng đẹp của bà đấy, mày không xong với bà đâu…”
Trong giấc mơ, cô vừa nhìn thấy bóng lưng của mẹ.
Khởi Hiên cũng đứng trên đỉnh núi nhìn ánh chiều tà, thiếu niên điển trai luôn đứng dưới ánh mặt trời đỏ, giờ đã cao lớn thành chàng thanh niên chín chắn rồi.
Còn cô, trong giấc mơ, cô đã bò lên đến đỉnh núi rồi, mắt thấy Khởi Hiên sắp xoay mặt lại rồi…
Cô thật mong đợi…
Đã 5 năm rồi, cô thật sự rất muốn gặp lại thiếu niên điển trai năm đó, không biết giờ có đẹp trai đến nghiêng nước nghiêng thành không?
Ai ngờ rằng một cơn đau ập tới, Khởi Hiên đã biến mất không còn bóng dáng.
Cô cũng lăn xuống vách núi, đau đến nhe răng trợn mắt, mộng đẹp cứ thế biến mất…
“Hu hu…” Cô thầm khóc trong lòng, Khởi Hiên của cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Bắc Minh Quân bỗng co rút lại.
Cố Tịch Dao cô giỏi lắm, nói anh nhỏ mọn thù dai, thâm trầm lạnh lẽo, háo sắc, giờ còn dám mắng anh là thằng ranh con nữa…
Ánh mắt u ám của anh khẽ nheo lại, lóe lên một tia nguy hiểm, anh sẽ nhớ hết những lời này!
Anh bỗng đứng dậy khỏi xe lăn.
Cho dù một chân anh hành động bất tiện, nhưng anh vẫn như một vị vua, từng bước áp sát cô.
Cố Tịch Dao vẫn đang đau lòng trong giấc mộng đẹp ngắn ngủi, không hề hay biết, có một khí thế lạnh đến thấu xương đang tới gần mình.
“Cố Tịch Dao, cô dám nằm dưới đất giả chết nữa, tôi sẽ ném cô ra ngoài cửa sổ đấy!”
Giọng điệu anh vẫn uy hiếp, lạnh lẽo như trước.
Nhưng ở đây là tầng cao nhất của Dạ Ánh Nhất Phẩm!
Đừng nói là rơi xuống thịt nát xương tan, chỉ sợ sau khi ngũ mã phanh thây ở giữa không trung, có cơn gió lớn thổi qua, tứ chi bay tán loạn, xương cốt vỡ vụn như bột phấn, có lẽ sẽ không tìm được xác…
Hu hu, thật đáng sợ.
“Ưm…” Cố Tịch Dao vùng vẫy hai lần mới nhíu mày, không tình nguyện mở mắt ra.
Đầu óc vẫn mơ màng chưa tỉnh táo.
“Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à?” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói, cụp mắt nhìn vào đôi mắt đen mơ hồ của cô: “Thế nào, cô mơ thấy mình phát tài, hay mơ thấy người đàn ông nào thế?”