Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 96






Chương 97

Bên này Y Lan nằm mãi không ngủ được. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, lắng nghe hơi thở trầm ổn của anh. Cô chỉ mong thời gian sẽ ngừng lại ởthời khắc tươi đẹp này. Cô nhẹ vén chăn ngồi dậy, đi lại cửa số đứng nhìn ra bầu trời ngoài kia. Ngày mai họ sẽ trở về nước rồi. Liệu khi trở về anh có lại như lần trước thay đổi tình cảm của bản thân không. Cô nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp trước đây khi hai người ở nước ngoài. Anh thật sự là một người đàn ông ấm áp. Cô giật mình khi cảm nhận hơi thở quen thuộc và một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cô từ phía sau.

– Tại sao còn chưa ngủ, thức khuya không tốt đâu.

Có mỉm cười.

– Làm anh thức sao, xin lỗi

Anh cúi mặt thật sâu vào tóc cô

– Có tâm sự sao.

Cô gật đầu

– Mai đã về rồi, chỉ là có chút không nỡ.

– Sao vậy, em chưa muốn về sao. Vậy ở lại thêm một thời gian nữa.

– Như vậy sao được, còn công việc nữa. Với lại ở bao lâu thì cũng sẽ đến lúc phải về thôi.

Có ngả đầu tựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập của trái tim

anh.

– Cảnh Hàn chúngta có thể cứ mãi như thế này không.

Anh siết chặt vòng tay ôm cô, đặt một nụ hôn lên tóc có im lặng không trả lời cô.

– Cảnh Hán có lời này rất muốn nói với anh.

– Lời gì vậy.

– Xin lỗi anh, xin lỗi vì tất cả, xin lỗi vì hiểu lầm anh.

– Xin lỗi, vì điều gì?

Có mỉm cười nói thật

– Hôm sang đây em đã nhìn thấy anh và cô Hàn trên một màn hình ở đường lúc đó hai người rất thân thiết. Về sau không gặp được anh em cứ nghĩ anh muốn đưa em nhốt ở đây để trả thù, còn mình thì đi gặp gỡ cô gái khác.

Anh mỉm cười giả vờ cốc cô một cái.

– Ở đâu có cái lý lẽ vô lý đó hả? Anh nhốt em hồi nào. Anh cho người đón em ở sân bay rồi đưa em về đây. Có người chăm sóc em mà.

Cô xoa đầu chu môi.

– Họ đâu nói cho em biết, lại không liên lạc được với anh mà.

Nghe giọng nũng nịu của cô, khiến anh mềm lòng đưa tay ôm cô vào lòng

– Được rồi, là lỗi của anh. Lần sau sẽ không thế nữa.

Có ngước mắt nhìn anh cảm thấy rất lạ.

Anh cúi nhìn cô

– Sao hả, tự nhiên nhìn anh với ánh mắt đỏ.

– Anh có chuyện gì sao, gần đây anh rất lạ.

Anh mỉm cười cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô. Rồi áp trán mình vào trán cô

– Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần chăm sóc thật tốt bản thân là được rồi. Hiểu không.

– Uh

Cô đưa tay ôm cổ chủ động hôn anh. Lúc đầu Cảnh Hàn bất ngờ sau anh biển bị động thành chủ động hôn trả lại cô.

Do có thai nên cô ngủ khá nhiều.

– Cảnh Hàn, em buồn ngủ quá, Không hiểu sao dạo này em rất

hay buồn ngủ.

Anh quàng tay qua ôm cô ngả đầu lên vai mình

– Vậy em ngủ đi, lát máy bay hạ cánh anh gọi em.

Khi có tỉnh lại thấy mình đang trên xe.

– Cảnh Hàn chúng ta đến nơi rồi sao.

– Uh. Xe sắp về đến biệt thự rồi.

– Sao anh không gọi em dậy.

– Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ. Bây giờ em về trước đi.

Anh qua công ty có việc.

– Em qua công ty cùng anh

– Không cần đâu, từ mai em cứ nghỉ ở nhà cho khỏe. Tạm thời đừng đến công ty.

– Em khỏe mà. Em không muốn ở nhà đâu.

Biết không nói được có nên anh nhân nhượng một chút.

– Được rồi, hôm nay cứ nghĩ đã, mai tỉnh sau.

Cuối cùng cô cũng chịu thỏa hiệp.

Về đến biệt thự anh dẫn người làm nấu đồ bổ cho cô Anh đi rồi có định nghỉ một chút rồi thiết kế mấy bộ đồ nhưng nằm rồi liền ngủ quên đến tận bữa tối

– Trần Siêu, từ mai tạm thời cậu đi theo cô ấy để tránh xảy ra chuyện không hay. Nếu lúc nào bận thì cứ thêm vệ sĩ đi theo.

– Vâng. Chủ tịch không định nói cho phu nhân biết sao.

– Tạm thời chưa thể nói, để tôi suy nghĩ đã. Có lẽ nói ra bản thân cô ấy sẽ có ý thức tự bảo vệ mình. Nhưng giờ tạm thời chưa thể nói. Cậu cứ người theo cô ấy, giữ mồm giữ miệng, cẩn thận một chút.

– Vâng.