Các huynh đệ không còn hẹn hắn uống rượu chơi đùa, thậm chí còn hiếm khi gặp mặt, thỉnh thoảng thấy hắn sẽ giả vờ như không thấy.
Không chỉ vậy, thậm chí trong số họ còn có người muốn g.i.ế.c hắn!
Rõ ràng họ là huynh đệ cùng nhau lớn lên, bây giờ lại thành kẻ thù không đội trời chung.
Hay thật, đây là huyết mạch tình thân sao?
Trước cám dỗ quyền lực, không chịu nổi một đòn.
Lạc Thanh Hàn bước vào thư phòng.
Hắn nhìn bút lông Hồ Châu bằng ngọc trên bàn, đó là quà sinh thần do Đại hoàng huynh tặng vào năm hắn mười bảy tuổi.
Năm đó khi Đại hoàng huynh tặng hắn cây bút này, đã từng thề sẽ che chở hắn cả đời.
Nhưng bây giờ.
Đại hoàng huynh không còn là Đại hoàng huynh của hắn nữa.
Lạc Thanh Hàn nhắm mắt lại.
“Thường Hỉ.”
Thường công công đi vào, cụp mắt đáp lời “Có nô tài.”
Lạc Thanh Hàn chỉ bút lông Hồ Châu bằng ngọc trên bàn, lạnh lùng nói “Vứt nó đi, ta không muốn nhìn thấy nó nữa.”
“Vâng.”
Thường công công hai tay cầm bút lông Hồ Châu bằng ngọc, lui khỏi thư phòng.
Hắn vừa xử lý bút lông Hồ Châu bằng ngọc, thì thấy Liễu Nhứ hoảng loạn chạy tới.
Liễu Nhứ hốc mắt đỏ hoe nói “Thường công công, nô tỳ có chuyện muốn cầu kiến Thái tử Điện hạ.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bạch trắc phi bệnh rồi.”
Thường công công thầm nghĩ, vị Bạch trắc phi này đúng là yếu ớt, ba ngày một trận bệnh nhẹ, năm ngày một trận bệnh nặng, thoạt nhìn như người đoản mệnh, nhưng vẫn luôn sống rất tốt, cũng không biết nàng ta bệnh thật hay là bệnh giả.
Nữ nhân trong cung này, tâm tư nhiều đến đáng sợ.
Dù chửi thầm trong lòng, nhưng trên mặt Thường công công lại tỏ vẻ lo lắng.
“Bạch trắc phi sao lại bệnh rồi? Thật là đáng thương, ài, ngươi ở đây đợi, ta đi bẩm báo Thái tử Điện hạ.”
Liễu Nhứ cảm kích nói “Đa tạ Thường công công!”
Nếu là cung nữ của phi tần khác đến cầu kiến Thái tử, Thường công công sẽ tìm cớ đuổi đi, Thái tử rất bận, nào có nhiều thời gian rảnh ứng phó mấy tâm tư vụn vặt của đám nữ nhân đó?
Nhưng Bạch trắc phi thì khác, nàng ta là con gái út của Thái phó.
Mà Thái phó là lão sư của Thái tử.
Với mối quan hệ này, địa vị của Bạch trắc phi quan trọng hơn các phi tần khác, tuyệt đối không được lơ là.
Thường công công tới trước cửa thư phòng, cung kính nói.
“Điện hạ, Bạch trắc phi bệnh rồi, người có muốn đến thăm không?”
Nếu là ngày thường, Lạc Thanh Hàn có thể nể mặt Thái phó đến điện Ngọc Liên thăm Bạch trắc phi.
Nhưng tâm trạng hắn lúc này rất tệ.
Bạch trắc phi xuất hiện lúc này, chẳng khác nào đưa họng vào đầu thương của hắn.
Hắn lạnh lùng nói “Nàng ta bị bệnh, chứ không phải c.h.ế.t rồi, vội vàng tìm ta làm gì? Ngươi đi nói cho nàng ta biết, muốn sống thì đi gọi thái y, muốn c.h.ế.t thì đi mua quan tài, đừng có chuyện gì cũng đến phiền ta!”
Thường công công sợ rụt cổ, vội vàng đáp “Vâng.”
Mặt hắn xám xịt chạy đi.
Thấy hắn quay lại, Liễu Nhứ vội bước tới.
Nàng chưa kịp hỏi thì Thường công công đã tức giận đuổi nàng đi.
“Ngươi mau đi đi, bây giờ Thái tử Điện hạ rất bận.”
Liễu Nhứ ngẩn người.
Nàng biết Bạch trắc phi tái phát bệnh cũ là vì Bạch trắc phi biết Thái tử qua đêm ở điện Thanh Ca, Bạch trắc phi bây giờ cần nhất chính là Thái tử an ủi.
Cho nên Liễu Nhứ mới vội chạy tới cầu xin Thái tử đến thăm Bạch trắc phi, đồng thời nàng cũng muốn những người khác trong cung biết, trong lòng Thái tử vẫn xem trọng Bạch trắc phi nhất.
Nào ngờ Thái tử còn không chịu xuất hiện, đã trực tiếp đuổi nàng đi.
Liễu Nhứ không cam tâm từ bỏ.