Lạc Thanh Hàn vừa ra khỏi điện Nghị Sự, liền nghe thấy phía sau có người gọi mình.
“Lạc Thanh Hàn, ngươi đứng lại cho ta!”
Lạc Thanh Hàn dừng bước quay lại.
Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên bước nhanh đuổi theo, gã hung hăng vung nắm đ.ấ.m vào mặt Lạc Thanh Hàn!
Mọi người thấy vậy hít sâu một hơi.
Thường công công hét lên “Thái tử cẩn thận!”
Thường công công đang định xông lên hộ tống, Triệu Hiền thoáng chốc đã chắn trước mặt Thái tử, dùng thân mình cứng rắn đỡ một quyền của Tứ hoàng tử.
Lạc Tân Nhiên không đánh trúng Thái tử, điên tiết rống lên “Triệu Hiền, cút ngay cho lão tử, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!”
Triệu Hiền không di chuyển.
Mãi đến khi Thái tử lệnh hắn lui xuống, hắn mới tránh sang một bên.
Lạc Tân Nhiên hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn, trong mắt đầy ý hận.
“Chuyện ngươi bị hạ độc không liên quan gì mẫu phi ta, mẫu phi vô tội, ngươi dựa vào đâu mà cáo trạng mẫu phi trước mặt Hoàng hậu? Nếu ngươi nhìn ta không vừa mắt, thì cứ nhắm vào ta, tại sao xuống tay với mẫu phi?”
Tối qua, gã mới biết chuyện Ninh phi bị phạt trượng.
Nhìn Ninh phi nằm thoi thóp trên giường, Lạc Tân Nhiên vừa đau lòng vừa tức giận, gã nỗ lực tìm hiểu đầu đuôi sự việc.
Gã biết Tần hoàng hậu ra lệnh phạt trượng Ninh phi, nhưng nguyên nhân khiến Tần hoàng hậu ra tay là vì Thái tử, chính hắn dâng bằng chứng chứng minh Ninh phi hạ độc, Tần hoàng hậu mới chĩa mũi nhọn về phía Ninh phi.
Tần hoàng hậu là trưởng bối, Lạc Tân Nhiên không thể làm gì bà, chỉ có thể trút giận lên Thái tử.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn gã “Ninh phi có vô tội hay không, thì phải hỏi bà ấy, ta chỉ làm những gì ta nên làm. Nếu ngươi không phục, có thể tự mình điều tra, chỉ cần ngươi có thể tìm thấy bằng chứng chứng minh Ninh phi trong sạch, ta có thể nhận lỗi với ngươi và Ninh phi trước mặt mọi người.”
Lạc Tân Nhiên giờ phút này đã bị cơn giận làm mờ mắt, vốn không nghe lời đối phương nói.
Gã hung tợn quát lên “Ta mặc kệ bằng chứng gì, ta chỉ biết Ninh phi là mẫu thân của ta, ngươi hại mẫu thân bị phạt, ngươi là kẻ thù của ta! Lạc Thanh Hàn, lão tử và ngươi không đội trời chung, sau này có ngươi không có ta, có ta không có ngươi!”
Nói xong, gã giận dữ xoay người, cả người hậm hực bỏ đi.
Các hoàng tử khác lần lượt ra khỏi điện Nghị Sự.
Bọn họ đều thấy tranh chấp giữa Thái tử và Tứ hoàng tử vừa rồi.
Mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng lại lén lút trao đổi ánh mắt, như đang xem kịch hay.
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đi ngang qua, lạ lùng cảm thán.
“Có người vì củng cố địa vị của mình, có thể dùng mọi thủ đoạn đê hèn, thậm chí mặc kệ tình huynh đệ, nếu giang sơn Đại Thịnh rơi vào tay người như vậy, thật không biết sẽ ra sao.”
Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên là người có tính cách ôn hòa nhất trong tất cả các hoàng tử.
Y khuyên Đại hoàng tử vài câu.
“Đại hoàng huynh đừng nói nữa, đều là huynh đệ, bên cạnh còn có triều thần đang nhìn, đừng để người ta xem trò cười, sẽ lại chọc phụ hoàng giận.”
Lạc Dạ Thần hừ một tiếng “Bị cười nhạo là Thái tử và Tứ hoàng tử, liên quan gì đến ta?”
Lạc Vân Hiên lắc đầu, không thể khuyên được gì.
Lạc Thanh Hàn không cảm xúc liếc mắt nhìn bọn họ, rồi xoay người rời đi.
Thường công công và Triệu Hiền vội theo sau.
Về Đông cung, buồn bực trong lòng Lạc Thanh Hàn vẫn chưa tiêu tan.
Trước khi trở thành Thái tử, quan hệ giữa hắn và các huynh đệ khá hòa thuận, ngày thường chỉ cần rảnh rỗi sẽ thường xuyên tụ tập uống rượu chơi đùa.
Nhưng năm ngoái, từ khi hắn được sắc phong Thái tử, mối quan hệ giữa họ đã thay đổi.