Vì chuyện rượu độc nên cả đêm hôm qua Lạc Thanh Hàn không tài nào chợp mắt được.
Hắn phải điều tra rõ rượu độc đến từ đâu, phải bịt miệng mọi người ở hiện trường, không thể để chuyện này truyền ra ngoài, để người ngoài gièm pha chuyện xấu huynh đệ hoàng thất vì tranh giành ngôi vị trữ quân mà tàn sát lẫn nhau.
Còn về Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần liên quan trực tiếp đến án này bị thẳng thừng mời về phủ.
Trước khi tra rõ chân tướng, Lạc Dạ Thần không thể rời phủ nửa bước.
Khi Lạc Thanh Hàn làm xong việc thì trời đã sáng.
Thường công công khuyên hắn nghỉ ngơi một lát.
Lạc Thanh Hàn xoa xoa thái dương, giọng có hơi khàn vì thiếu ngủ.
“Tiêu lương đệ thế nào rồi?”
“Thái y nói nhờ cứu chữa kịp thời, Tiêu lương đệ không còn gì đáng lo ngại, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn.”
Lạc Thanh Hàn quyết định đến thăm Tiêu lương đệ.
Vì không muốn quấy rầy Tiêu lương đệ nghỉ ngơi, Lạc Thanh Hàn không cho Thường công công lên tiếng, họ lặng lẽ bước vào điện Thanh Ca.
Khi đến cửa phòng ngủ, đúng lúc nghe những gì Tiêu Hề Hề nói …
“Ta biết ly rượu kia có độc, nhưng vẫn uống, không liên quan gì đến Thái tử.”
Lạc Thanh Hàn dừng bước.
Thường công công theo sau hơi biến sắc, hắn xua xua tay, cung nữ thái giám phía sau lập tức thức thời lui ra ngoài.
Trong phòng ngủ, Tiêu Hề Hề đang giải thích cho Bảo Cầm.
“Tối qua, ta thấy ấn đường của Đại hoàng tử có sắc đen, mây đen phủ đỉnh đầu, chính là tướng gặp vận xui. Đặc biệt là lúc y đưa rượu, ta thấy mây trên đỉnh đầu y đen kịt, trực giác mách bảo ta, ly rượu kia có khả năng có vấn đề, ta đoạt lấy ngửi thử, quả nhiên nggửi thấy mùi độc.”
Nét mặt Bảo Cầm khó hiểu “Sao nô tỳ nhìn không thấy mây đen trên đầu Đại hoàng tử?”
“Là vì em không có thiên nhãn, ta có mệnh cách đặc thù, vừa sinh ra đã có thiên nhãn, chỉ cần liếc mắt ta đã có thể nhìn thấy những thứ này.”
Thấy bộ dạng vẫn chưa hiểu lắm của Bảo Cầm, Tiêu Hề Hề tiếp tục giải thích.
“Em thử nghĩ xem, nếu tối qua Thái tử thật sự uống ly rượu độc kia, dù Thái tử có c.h.ế.t hay không, tội hạ độc Thái tử sẽ đổ lên đầu Đại hoàng tử, y sẽ tổn hại rất lớn, đây không phải là vận xui sao.”
Bảo Cầm bừng tỉnh, mây đen phủ đỉnh đầu thì ra là vậy!
Nàng hừ một cái rồi nói “Là do ngài ấy đáng đời, ai bảo ngài ấy hạ độc Thái tử?!”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Chuyện không đơn giản như em nghĩ. Đại hoàng tử có ngốc đến mấy, cũng không thể hạ độc Thái tử trước mặt mọi người, đâu phải y không muốn sống nữa.”
“Ý của người là, Đại hoàng tử bị người khác hãm hại?”
“Có lẽ vậy.”
Bảo Cầm cau mày, những âm mưu quỷ kế này thật sự nằm ngoài tầm hiểu biết với một cung nữ nhỏ bé như nàng.
Nàng quay đầu hỏi “Nếu người đã biết trong rượu có độc, tại sao còn uống?”
Ngoài cửa.
Lạc Thanh Hàn cau mày, cũng có khúc mắc như vậy.
Nếu biết trong rượu có độc, tại sao còn uống?
Hắn nghe nữ nhân trong phòng nói với giọng lười biếng thường ngày.
“Ta phải bảo vệ ngài ấy đó.”
“Thể chất của ta đặc thù, độc bình thường không hại được ta, nhưng Thái tử thì khác, ngài ấy chỉ là người bình thường, nếu uống ly rượu độc kia, dù không c.h.ế.t cũng sẽ mất nửa cái mạng.”
“Ta không thể để ngài ấy chịu thương tổn, ta phải bảo vệ ngài ấy an toàn.”
Bảo Cầm vẫn khó hiểu “Người có thể trực tiếp nói Thái tử Điện hạ biết trong rượu có độc.”
“Thái tử sẽ không tin ta.”
“Sao lại thế? Người là người của Thái tử Điện hạ, người sẽ không hại ngài ấy.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Em không hiểu.”
Trong hoàng cung, đừng nói là người bên gối, ngay cả phụ mẫu huynh đệ cũng có thể tàn nhẫn xuống tay.
Lạc Thanh Hàn là Thái tử, là kẻ thù chung của các hoàng tử.
Hắn là mục tiêu của mọi người.
Hắn không thể tin bất cứ ai.