Lạc Thanh Hàn chỉ cảm thấy cơn giận dâng trào trong lồ.ng ngực.
Lần trước đi săn không g.i.ế.c được hắn, vậy lần này đổi thành hạ độc sao?
Bọn họ thật sự muốn hắn c.h.ế.t thế à?
Tiêu Hề Hề nằm trong lòng Lạc Thanh Hàn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
Như thể sẽ ngừng thở bất cứ lúc nào.
Lạc Thanh Hàn muốn mắng nàng tại sao lại ham uống ly rượu kia? Nhưng thấy dáng vẻ đau đớn của nàng lại không nói được gì.
Thái y chốc lát đã tới.
Ông bắt mạch cho Tiêu Hề Hề, kiểm tra rượu còn lại trong ly, nghiêm túc nói.
“Trong rượu này có kịch độc, nhưng không biết là độc gì, trước hết thần kê một ít thuốc cho Tiêu lương đệ để người nôn hết rượu độc ra ngoài.”
Khi biết trong rượu thật sự có độc, mọi người đồng loạt nhìn Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần lúc này hoàn toàn hoảng loạn.
Y chỉ muốn làm Tam hoàng đệ mất mặt, chưa từng nghĩ đến việc hạ độc g.i.ế.c hắn.
Nhưng mọi người đều thấy ly rượu độc là do y đưa.
Bây giờ dù có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch!
Thái y bưng thuốc sắc xong cho Tiêu Hề Hề uống.
Chén thuốc đen sẫm, còn tỏa ra mùi đắng nồng nặc.
Tiêu Hề Hề vùi đầu vào n.g.ự.c Lạc Thanh Hàn, không chịu uống thuốc.
Lạc Thanh Hàn trực tiếp nhận lấy chén thuốc, một tay vòng qua cổ nàng, cố định cằm nàng, ép nàng há miệng, tay còn lại đổ thuốc vào miệng nàng.
Động tác dứt khoát, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Tiêu Hề Hề đột nhiên bị ép uống thuốc đắng, suýt nữa ngất đi.
Nàng cảm giác dịch vị dạ dày trào ngược, cơn buồn nôn trào lên cổ họng.
Nàng quay đầu lại, há miệng, ọe một tiếng rồi nôn ra.
Sau khi nôn xong, thái y cho nàng uống thêm hai viên thuốc.
Kế đó nàng thấy đầu óc mơ hồ rồi bất giác ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường, đắp một chiếc chăn bông mỏng, cổ họng hơi khô khốc.
Bảo Cầm luôn trông chừng bên giường, thấy nàng mở mắt thì vui mừng hét lên.
“Tiểu chủ, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Tiêu Hề Hề thấy mắt nàng đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc, liền an ủi “Đừng lo lắng, ta không sao.”
Bảo Cầm nghẹn ngào nói “Tối qua lúc thấy người nôn ra máu, nô tỳ suýt nữa bị hù chết, sau này người đừng ăn bừa nữa được không? Người muốn ăn gì thì cứ nói với tỳ, nô tỳ sẽ làm cho người, đừng ăn ở bên ngoài nữa, bên ngoài nguy hiểm quá, hu hu hu!”
Tiêu Hề Hề bị nàng chọc cười.
“Tối qua chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa, ta chẳng phải đã không sao rồi ư?”
Nàng chống tay xuống giường ngồi dậy.
“Có nước không? Ta hơi khát.”
Bảo Cầm nhanh chóng rót một ly nước ấm, đút cho nàng uống.
Cổ họng khô khốc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Tiêu Hề Hề dựa lưng vào đệm mềm, thả lỏng cơ thể, trở lại trạng thái cá muối.
Nàng lười biếng nói “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
Bảo Cầm lau nước mắt “Một đêm.”
“Sau khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?”
“Thái tử Điện hạ tự mình ôm người về điện Thanh Ca, thái y và nô tỳ túc trực cả đêm ở đây, đến khi xác định người không sao, thái ý cũng đi rồi.”
“Thái tử đâu rồi?”
“Sau khi đưa người về giường, ngài ấy nói vài câu với thái y rồi rời đi.” Bảo Cầm không khỏi lộ ra chút oán trách trong giọng nói.
Nàng tức giận bất bình nói “Tối qua người uống rượu của Thái tử mới trúng độc, người chịu khổ thay Thái tử, mà Thái tử lại đi dứt khoát như vậy, chẳng thèm nhìn người một cái, vô tình quá đi mất!”
Tiêu Hề Hề cười nói “Không trách Thái tử, do ta tự chọn, biết rượu có độc nhưng vẫn uống, không liên quan gì đến Thái tử.”
Bảo Cầm sững sờ.
Nàng nghĩ mình nghe nhầm nên không dám tin hỏi lại.
“Người nói cái gì? Người sớm biết trong rượu có độc? Sao có thể?!”