Ninh Hoành Đạt bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thu hồi thắt lưng, chỉ vào cô ra lệnh: "Nhà họ Hình mày gả vẫn gả, không muốn gả vẫn phải gả, nếu không mày đừng mơ rời khỏi đây!"
Cô bị lời của Ninh Hoành Đạt chọc cười: "Ông đây là muốn giam cầm tôi à?"
"Mày nghĩ tao không dám à?" Ninh Hoành Đạt hai mắt đỏ bừng.
Cô không nói gì, lấy điện thoại....
Nhưng điện thoại cô đấu?
Tiêu rồi, vừa rồi trên đường đến Lý Nhiễm có gọi điện cho cô, điện thoại không phải rơi trên xe Trác Yến Thừa đấy chứ?
Một trận gõ cửa lúc này đột nhiên vang lên.
Ninh Hoành Đạt bỗng chặn ngang bắt lấy cánh tay cô, lôi cô về căn phòng lúc trước cô từng sống.
Cô vào trong vừa nhìn, căn phòng giờ biến thành nhà kho.
"Đừng có mà lên tiếng, nếu không tao đánh gãy chân mày!" Ninh Hoành Đạt uy hiếp, "Rầm" một tiếng, đóng cửa.
Cô bắt đầu có chút hoảng, gấp rút muốn đi mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa ngoài.
Đáng chết!
Bên ngoài có người đang nói chuyện, cô áp lên cửa nghe....
"Ninh Tinh đâu?"
Đây là....giọng Trác Yến Thừa!
Ngay sau đó giọng Ninh Hoành Đạt vang lên: "Nó đi rồi, cháu không nhìn thấy nó à?"
Cô vội vàng đập cửa hét to: "Trác Yến Thừa, em ở đây, em đang ở chỗ này!"
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó thanh âm nghiêm khắc của Trác Yến Thừa vang lên: "Mở cửa!"
Ninh Hoành Đạt: "Chuyện nhà chúng tôi, cần đến lượt cậu quản?"
Ninh Sơ Du: "Yến Thừa, chúng ta lâu ngày không gặp rồi, đi thôi, mình đưa cậu đi...."
"Tinh Tinh, em tránh ra chút, anh chuẩn bị phá cửa." Trác Yến Thừa hét to vào bên trong.
Cô lập tức tránh ra, giây sau "Rầm" một tiếng. Trác yến Thừa trực tiếp dùng một chân đạp cửa.
Cô thở ra một hơi, chạy bước lớn nhào vào lòng Trác Yến Thừa, thân thể bắt đầu run lên.
"Không sao rồi, đừng sợ, có anh ở đây." Trác Yến Thừa nhẹ nhàng vỗ về cô, thanh âm của anh trầm thấp, lại mang theo sức mạnh to lớn vang lên bên tai cô.
Đáy lòng cô lúc này tràn ngập cảm giác an toàn, lại dụi vào lòng anh.
Trác Yến Thừa trực tiếp bế cô lên, rời khỏi nơi đó. Trước khi đi anh còn cảnh cáo gia đình đó, cách xa cô xa một chút.
Về tới nhà, Trác Yến Thừa vẫn luôn ôm cô, cho đến khi cô hồi phục lại anh mới buông ra, sau đó rót cho cô cốc nước nóng.
"Sao anh lại lên trên đó?" Cô uống một ngụm rồi hỏi anh.
Trác Yến Thừa lấy điện thoại của cô ra.
Thì ra là vậy.
Anh lại hỏi cô: "Có cần báo cảnh sát không?"
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Kệ đi, nếu có lần sau, em tuyệt đối sẽ không mềm lòng."
Trác Yến Thừa nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Anh sẽ bảo vệ em, chuyện như này về sau sẽ không xảy ra nữa."
Cô nhìn anh, lời cự tuyệt như thế nào cũng không nói ra được.
Cô đột nhiên phát hiện, cô vẫn rất cần Trác Yến Thừa.
Buổi tối hôm đó, Trác Yến Thừa luôn ở bên cạnh cô. Ngày hôm sau, sau khi cô tỉnh lại anh đã không còn ở đây nữa.
Kết quả cô vừa ra ngoài thì nhìn thấy anh ngủ trên sô pha bên ngoài.
Thân hình cao lớn nằm co quắp trên sô pha, thật sự...không hòa hợp chút nào.
Trong lòng cô bỗng tuôn chảy một cỗ ấm áp, tiến lên vỗ vỗ anh.
"Trác Yến Thừa, anh về nhà ngủ đi, nằm trên giường mà ngủ."
Trác Yến Thừa cười, nâng người dậy: "Muốn ăn cái gì?"
Cô lắc đầu, vừa muốn mở miệng Trác Yến Thừa đã dậy rồi: "Vậy xem anh anh phải làm rồi.".
Cô đi theo: "Trác Yến Thừa, em...."
Anh mở cửa, hai người đồng thời thấy một người phụ nữ đứng trước cửa nhà anh.
Người phụ nữ kia nghe thấy âm thanh liền nhìn về phía hai người, mãnh liệt hít sâu một ngụm, tay bịt miệng, giây sau liền buông xuống, lớn tiếng kêu: "Hai người đã sống chung rồi?"
"....."