Có Truyện Ngắn Nào Vừa Nhẹ Nhàng Vừa Ngọt Ngào Không?

Chương 14




Cô không nói gì, khi ăn xong chỉ cảm ơn anh vì đã mời, sau đó liền quay về tiếp tục quay phim.

Trong tập đầu tiên đã bao quát gia cảnh của nữ chính, đến đoạn kết nam chính mới xuất hiện. Cho nên dù Trác Yến Thừa vẫn luôn đứng xem thì cô cũng không ngại ngần gì nữa.

Nhưng ngày mai phải quay phân cảnh với nam chính rồi, vì vậy sau khi kết thúc quay phim cô nói với Trác Yến Thừa: "Ngày mai anh đừng đến."

Trác Yến Thừa cười cười: "Được, đi thôi, trước tiên đi ăn."

Lại là đi ăn, anh đang muốn cho cô một ngày ba bữa ăn no à?

"Mẹ em bảo em về nhà."

Trác Yến Thừa: "Để anh đưa em."

"....."



Cuối cùng cô vẫn không lay chuyển được anh, sau đó lên xe.

Đến bên ngoài tiểu khu nhà cô, anh dừng xe lại, cô bảo anh rời đi, rồi tự mình đi vào.

Đúng như dự đoán, cô vừa bước vào cửa, mẹ cô liền vào thẳng vấn đề: "Cái người tên Hình Khải lúc trước nhìn trúng mày rồi đấy, nguyện ý dùng 100 vạn sính lễ lấy mày. Sáng mai 10 rưỡi hai nhà gặp mặt, ở....."

"Tôi không đi."

Đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn cự tuyệt mẹ cô, nhưng tuyệt đối không phải lần cuối cùng.

"Tôi bây giờ không muốn kết hôn...."

"100 vạn! Người ta cho mày 100 vạn, mà mày không kết hôn?" Mẹ cô thanh âm chói tai: "Cả đời này của mày có kiếm nổi số tiền 100 vạn này không?"

Cô bật cười.

Đúng là rất buồn cười.

"100 vạn, vậy 100 vạn đấy có vào túi của tôi được không?"

"Mày có ý gì?" Bố cô cũng tiến lên: "Bọn tao nuôi mày nhiều năm như thế chẳng lẽ nuôi phí công à? 100 vạn coi như mày cho tao với mẹ mày phí nuôi dưỡng, sau này tao với mẹ mày có cái gì cũng không cần mày phải quản nữa."



Bọn họ muốn nuốt lấy đống 100 vạn kia, cái gọi là bán con gái, chính là đây.

"Tôi không nợ mấy người cái gì cả."

"Mày..." Mặt mẹ cô nhịn đến đỏ bừng, một bộ biểu tình hận không thể xé cô ra.

Nếu đổi lại lúc trước cô sẽ tức giận, sẽ đau lòng. Nhưng bây giờ cô vô cùng bình tĩnh.

"Cũng không phải tôi muốn mấy người sinh tôi ra, sinh tôi ra rồi lại đối xử với tôi như vậy. Coi như kiếp trước tôi nợ các người, cần trả đều trả hết rồi, sau 18 tuổi tôi đã bắt đầu đi làm thêm, chưa lần nào

tiêu tiền của mấy người, tôi nợ mấy người cái gì chứ?"

"Chát!"

Mẹ cô dơ tay chính là một cái bạt tai, khóe môi cô lần nữa bị nứt ra.

Cái tát này, đem một chút nỗi nhớ cuối cùng cô dành cho bọn họ đều đập vỡ tan. Từ nay về sau cô trở thành người không cha không mẹ, không có nhà rồi.

"Ninh Hoành Đạt, Diệp Vân, từ giờ khắc này, tôi và mấy người hoàn toàn cắt đứt quan hệ, mấy người sau này đừng đến tìm tôi."

Ninh Sơ Du vẫn ngồi trên sô pha lập tức đứng lên: "Tinh Tinh, em như này quá không có lương tâm rồi đấy."

Cô lạnh mắt nhìn Ninh Sơ Du: "Cô có lương tâm thì đi mà dạy bọn họ. Hay là cô cảm thấy nếu khoogn có đứa em gái này thì sau này không có người đứng ra chịu tội thay cho mình, cô lo sợ rồi?"

Sắc mặt Ninh Sơ Du liền biến đổi khó coi.

Diệp Vân nghiến chặt răng: "Mày có thể cút, nhưng trước tiên đưa cho bọn tao 100 vạn, nếu khoogn tao sẽ đi kiện mày, kiện mày vì bỏ công bố mẹ nuôi dưỡng."

"Cứ tự nhiên."

Rốt cuộc ai mới là người bỏ, là ai ngược đãi, pháp luật tự khắc có phán quyết.

Thấy cô cứng rắn lạnh nhạt như vậy, Ninh Hoành Đạt triệt để phát nộ, cởi thắt lưng định quật lên người cô, liền bị Diệp Vân ngăn lại.

Bà ta đương nhiên không phải đau lòng cô.

"Ông làm gì đấy? Còn muốn lấy tiền nữa không? Ông đây là bạo lực gia đình, là phạm pháp. Con ranh chết tiệt này có khi chỉ mong sao ông động thủ để nhanh thoát khỏi chúng ta thôi."