Sau khi rời khỏi nhà tắm và kết thúc câu chuyện, thì cô mới nhớ ra chuyện hệ trọng thứ hai.
Đó là việc đi ngủ.
Cô đương nhiên không thể nào để cho Cố Tư Thành ngủ chung giường với mình được. Cô không phải là con nai tơ ngây thơ, thừa biết đàn ông ngủ chung giường làm gì có chuyện không làm gì.
Nếu như cô không què quặt xem, nhất định nửa đêm sẽ bị hắn đè ra mà hành sự.
Tuy nhiên cô còn chưa kịp đưa ra yêu cầu, thì Cố Tư Thành lại chủ động ra ghế sô pha nằm, cô cứ tưởng hắn sẽ giở trờ gì đó, nhưng tuyệt nhiên lại không có bất kỳ hành vi phản động nào.
Hắn cứ thế lấy chăn gối từ trong tủ, rồi đi thẳng ra ghế sô pha.
Nhưng cô biết, dáng vẻ cao cao tại thượng đang ngồi ở kia, thực sự là đang thèm muốn cô chết đi được, vậy mà mấy tháng trước còn vỗ ngực tự đắc mình thanh tâm quả dục, đúng là những thứ không xương là những thứ đáng sợ.
Canh chừng Cố Tư Thành được một lát, thì Hàn Chi cũng chìm vào sâu trong giấc ngủ.
Ban đêm trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đêm nay, ánh đêm đẹp hơn bình thường, ngay cả ánh sáng cũng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng xuyên vào từng khe hở, tạo nên vầng sáng bàng bạc.
Ánh sáng từ đèn tường bao phủ lấy thân mình cao lớn của Cố Tư Thành, cho đến sườn mặt anh tuấn, chạm đến đôi mắt thâm trầm đang khóa chặt ánh nhìn lên khuôn mặt của Hàn Chi.
Hắn thận trọng ngắm cô thật kỹ.
Cô bây giờ còn xinh đẹp hơn, so với lần đầu hắn gặp ở buổi tiệc nữa.
Hắn nhớ khi ấy, chỉ duy nhất một mình cô mặc váy màu đen, chiếc váy body ôm sát cơ thể làm tôn lên đường cong chết người, tóc dài buông xõa, làn da trắng nõn như ngọc. Một khuôn mặt mỹ lệ, kiêu sa, hơn nữa khí chất cao quý lại có chút ương ngạnh bất cần.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim hắn đã rung động.
Chỉ là sau đó, hắn đã vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của cô và đám bạn.
Hắn biết mục đích của cô khi tiếp cận hắn, cho nên hắn đã bày ra một màn kịch...
Kết quả cho đến giờ, chính hắn lại trầm luân trong đó.
Hàn Chi vốn đang chìm sâu trong giấc ngủ đột nhiên kêu lên một tiếng khe khẽ. Mi tâm của cô nhíu lại, hàng mi thật dài run nhẹ, cả thân mình run rẩy co lại, tựa như gió lạnh thổi lướt qua. Dường như cô đang gặp ác mộng đáng sợ.
Giờ khắc này, trái tim Cố Tư Thành đau đớn giống như bị ai đó đâm cho một nhát, hắn không biết cô đã phải trải qua những nguy hiểm cùng đau khổ như thế nào?
Sau đó hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay to lớn cẩn thận áp lên má cô, từng ngón tay chạm vào hai hàng chân mày đang sát lại.
Hàn Chi cảm thấy hơi ấm từ đầu ùa tới, mang theo mùi hương dịu nhẹ quen thuộc, tràn ngập trong từng lần hô hấp của cô.
Ngay sau đó, gương mặt cô dịu xuống, mi tâm cũng dần giãn ra, rồi trở về dáng vẻ an nhiên, bình thản.
Là ai đã khiến cô sống trong nỗi lo sợ, bất an như vậy?
Nhưng dù có là ai thì bây bây giờ có hắn ở đây, hắn cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến cô.
Chỉ là hắn hy vọng đến một lúc nào đó, cô tin tưởng mà nói ra sự thật cho hắn biết, thì kể cả cô có muốn lợi dụng hắn, hắn cũng toàn tâm toàn ý, sẵn sàng trở thành lưỡi đao trong tay cô, mặc cô tuỳ ý chém giết.
Sáng hôm sau.
Hôm nay Cố Tư Thành cũng không đi làm, hắn dậy thật sớm chuẩn để bị bữa sáng cho cô, thật ra thì cả đêm qua hắn không hề chớp mắt chút nào.
Lúc này đã 8 giờ hơn, Cố Tư Thành tiến đến kéo rèm cửa sang một bên, ánh sáng lấp lánh chiếu vào làm bừng sáng cả căn phòng. Theo phản xạ Hàn Chi nhíu mày, hai mắt hơi mở rồi từ từ khép lại.
“Hàn Chi dậy thôi....Hàn Chi...”
Cô cảm giác một bàn tay to lớn đang vò đầu mình, giọng nói trầm thấp đầy
nhẹ của một người đàn ông vang lên bên tai, như hương thơm nồng của rượu, khiến người ta muốn say.
“Tôi muốn ngủ thêm chút nữa... Cô như còn mèo lười năn nỉ.
“Không được! Em phải dậy để còn ăn sáng uống thuốc nữa!” Hắn nghiêm khắc ra lệnh.
Nhưng mà cô vẫn nằm im không chút động tĩnh.
Đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông, Cố Tư Thành liền thuận tiện thêm vào: “Em có điện thoại kìa, không muốn nghe sao?”
Cô lười nhác vùi đầu vào trong chăn, mơ màng hỏi: “Ai thế?”
Hắn cầm lấy điện thoại đang đặt ở trên bàn, ngó vào màn hình một cái:
“Chỉ lưu một chữ Tiêu.
Nghe xong Hàn Chi có cảm giác như quả bóng lớn vừa nổ đùng bên tai, cô vội vàng ngồi bật dậy, quên cả việc cánh tay đang bị đau mà giật lấy điện thoại từ tay Cố Tư Thành.
Nếu để Cố Tư Thành phát hiện ra Tiêu Ngạn, thì cô chết chắc.
“Anh đi ra ngoài đi! Tôi thay quần áo xong thì sẽ ra ngay!” Cô gấp rút đề nghị, hai mắt đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cố Tư Thành không cam lòng, nhưng không tìm được lý do ở lại nên đành rời đi.
Phòng khách cách đó không xa, lại không có cửa, chỉ có một tấm kính cường lực lớn ngăn cách. Bình thường mỗi khi đi ngủ hắn sẽ điều chỉnh chế độ nhìn một chiều, còn những lúc như thế này, hoàn toàn có thể nhìn cả khung cảnh bên trong và bên ngoài.
Mà vừa hay, lại nhìn thấy cô khẩn trương bước xuống giường, còn cầm điện thoại đi cà nhắc ra ban công, dáng vẻ vô cùng lén lút, bí hiểm.
Giống như đang làm chuyện gì mờ ám, xấu xa vậy.
Trong đầu Cố Tư Thành, bắt đầu diễn ra hàng vạn câu hỏi xoay quanh cái tên“Tiêu”.
Ngoài ban công, phải đến khi Tiêu Ngạn gọi đến lần thứ hai, thì Hàn Chi mới có thể bắt máy.
Nghe thấy giọng cô, hắn không kiềm được kích động vội vã nói:
“Hàn Chi! Hai ngày nay cô đi đâu vậy hả? Cô có biết chuyện gì đã xảy ra không? Tổng bí thư Vương bị đột tử mà chết rồi, ngay sáng nay đã bắt đầu tiến hành lễ Quốc tang, còn kéo dài đến tận 5 ngày.”
Mấy ngón tay cầm điện thoại của cô khẽ co giật nhẹ.
Cô chưa lên mạng, cũng chưa xem báo chí đăng tin, nhưng xem ra vụ ám sát đã được giấu kín, cuối cùng thì Vương Gia Minh cùng vẫn được cho là chết do đột tử.
“Tôi có chút việc riêng thôi, còn chuyện của Tổng bí thư Vương tôi đã biết rồi!”
“Vậy cô có biết chuyện cổ phiếu của chúng ta ngay từ đêm qua đã tăng một cách chóng mặt không? Thật không thể tin được, thị trường chứng khoán đang thay đổi y hệt như những gì cô phán đoán, lẽ nào cô có khả năng biết trước được mọi chuyện sao?”
Tiêu Ngạn không khỏi kinh ngạc mà khen ngợi cô, kể cả những người có kinh nghiệm mấy chục năm trên sàn chứng khoán, cũng không thể tài giỏi đến mức độ này.
Hàn Chi chỉ có thể gượng cười: “Anh đừng thần thánh hoá tôi lên, tôi chỉ là ăn may, thuận thời thuận thế thôi.”
Sau đó cô liền căn dặn hắn: “Mà anh cũng cẩn thận, đừng để lộ bất kỳ thông tin nào ra bên ngoài!”
“Tôi biết rồi! Cô yên tâm.”
“À còn chuyện này, ngày mai tôi sẽ mua cho anh một chiếc xe đi làm, đừng đi xe bus nữa, bất tiện lắm!”
“Không cần đâu! Tôi đi xe bus cũng được!” Tiêu Ngạn lập tức từ chối.
“Anh vội cái gì, tiền của tôi có bắt anh phải trả đâu, xem như đó là quà công ty tặng anh đi.”
Ngay sau đó Tiêu Ngạn liền thay đổi ý định, không khách khí nữa, vì nếu cô nói hắn cần thì chính là phải cần.
“Nếu vậy, tôi xin nhận.
“Được! Tôi rất thích kiểu làm việc dứt khoát này!” Cô đặc biệt nở một nụ cười hài lòng.
Bên ngoài, Cố Tư Thành giống như người ngồi trên đống lửa.
Miệng vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại câu hỏi:
"Tiêu, rốt cuộc là thằng quái quỷ nào?"