“Anh đứng yên đấy!”
Trông thấy Cố Tư Thành đột ngột lao vào, cô lập tức hét lớn, vẻ mặt hoảng hốt, trong ánh mắt lại có chút kinh sợ.
Phòng tắm lớn, hương thơm ngọt ngào hoà quyện trong làn khói nhè nhẹ hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Bởi vì toàn bộ phòng tắm đều được chế tác từ đá thạch anh đen nhập khẩu, cho nên dưới ánh sáng chiếu xuống, càng làm cho gương mặt xinh đẹp cũng như làn da trắng nõn của Hàn Cho thêm phần diễm lệ.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn không dám nhúc nhích, lên tiếng hỏi.
Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ như bếp than hồng, thấp giọng nói:
“Tôi... tôi không ra khỏi bồn tắm được, anh cho tôi mượn một cái ghế!”
“Nhà tôi không có ghế!” Hắn thờ ơ đáp.
“Vậy giờ sao?” Vẻ mặt cô càng thêm phần khó xử.
Ngược lại Cố Tư Thành thoải mái đưa ra đề nghị: “Để tôi bế em ra!”
“Không được! Tôi còn chưa mặc quần áo.” Cô vội vã lắc đầu.
“Nếu vậy tôi sẽ nhắm mắt lại!”
Thấy cô chần chừ mãi không đưa ra quyết định, hắn liền thúc giục:
“Bây giờ cũng đâu còn cách nào khác, em muốn ngồi mãi trong này sao?”
Cuối cùng cô đành thuận theo ý hắn.
“Thôi được rồi! Anh nhắm mắt vào rồi đi lại đây! Khi nào tôi bảo dừng thì dừng. Nhớ không được mở mắt ra đâu!”
“Được rồi sẽ không mở mắt!”
“Thề đi!”
“Thề!” Hắn giơ bàn tay lên cao, nghiêm túc đáp.
“Anh mà mở mắt làm chó!”
"Ù!"
Hắn cố gắng nhịn cười sau đó ngoan ngoãn làm theo lời cô, cứ thế bước đi cho đến khi nghe thấy tiếng cô thì dừng lại.
“Được rồi anh cúi người xuống đây!”
Ngay khi Cố Tư Thành vừa cúi người, Hàn Chi liền vươn tay nắm chặt ngực áo hắn, làm điểm tựa, bởi lẽ nãy giờ ở trong tư thế này cô cũng mỏi tay lắm rồi.
Khoảnh khắc Cổ Tư Thành xuyên qua làn nước ấm chạm vào da thịt mềm mại của cô, khiến thần trí hắn bị đánh trúng kịch liệt.
Chiếc lưng nhỏ nhắn mịn màng, đôi chân thon dài như ngọc được chạm khắc. Không cần nhìn, hắn cũng có thể tượng tượng được thân hình hoàn mỹ của cô.
Nhất là phản ứng run rẩy của cô, càng khiến thân thể hắn dấy lên khát vọng nguyên thuỷ nhất.
Rất lâu sau hắn mới có thể lấy lại hô hấp, nhấc cô lên.
Cho dù đầu ngón tay còn chưa chạm vào, nhưng Hàn Chi cũng có thể rõ ràng, cảm thấy hơi nóng đến từ cơ thể cường tráng của Cố Tư Thành toả ra.
Đầu cô củi không thể thấp hơn được nữa, ánh mắt lại không dám nhìn lung tung. Đến bây giờ, ngoài ký ức mơ hồ đêm đó, thì đây là lần đầu tiên cô để cho một người đàn ông tiếp xúc gần gũi với cơ thể mình như vậy.
“Được rồi bước sang trái một chút, một chút nữa. Cô tiếp tục điều khiển Cố Tư Thành, sau đó thuận tiện lấy khăn trắng phủ lên người mình.
Cố Tư Thành cũng chậm rãi đặt cô đứng xuống sàn.
Lúc này đôi mắt lạnh lùng của hắn chạy dọc theo cái cổ trắng ngần của cô, dần hạ xuống...
Chiếc khăn phủ lên thân hình nhỏ xinh của cô có vẻ ngắn, liền để lộ ra hai chân thon dài như ngọc, da thịt trắng mịn làm cho người ta luyến tiếc không muốn dời mắt.
Thêm nữa, hơi nước khẽ phả lên khuôn mặt của cô càng thêm kinh diễm, mái tóc dịu dàng xõa trước ngực, hàng lông mi cong dài, dưới cái mũi thẳng tắp là đôi môi mềm mại, đỏ mọng hơi hé mở, tựa như đang mê hoặc, khiến hắn rao
rực.
Thấy Cố Tư Thành cứ nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Chi căng thẳng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Xà bông.”
Hắn chỉ đáp một câu ngắn gọn, sau đó ngón giơ lên mơn trớn lên má cô, rồi lại tham lam đến xương quai xanh, sự mềm mại dưới tay khiến hắn nhất thời nổi lên dục vọng.
Đại não Han Chi trống rỗng, cô gần như ngạt thở. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, lại thấy ánh mắt đầy dục vọng không chút che giấu của hắn làm cô thêm sợ hãi, cô biết nguy hiểm thực sự đang cận kề.
Cố Tư Thành thở gấp, mùi hương thoang thoảng của người con gái mềm mại trong lòng khiến thân thể hắn lập tức căng cứng. Rõ ràng hắn biết giờ khắc này, thân thể cô không cho phép, nhưng sao vẫn hấp dẫn hắn đến thế.
Hắn không nhịn được ham muốn chiếm hữu, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
"Á..."
Lực ở tay Cố Tư Thành mạnh mẽ, khiến Hàn Chi không nhịn được mà kêu lớn một tiếng.
Trong nhất thời Cố Tư Thành kịp lấy lại lí trí.
“Không sao chứ? Xin lỗi là tôi quá kích động rồi!”
Hàn Chi hít mạnh một hơi, lại không tự chủ được mà thở gấp, sau đó cắn
mạnh môi dưới, đôi mắt sáng lướt qua một tia hoài nghi.
“Cố Tư Thành... anh không thể như thế này được.”
“Tại sao?”
“Vì anh từng nói sẽ không bao giờ thích tôi!” Cô thẳng thắn đáp.
“Vậy em cứ xem như đó là một sai lầm đi”
“Tôi không hiểu, anh muốn gì ở tôi nữa? Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, bây giờ tôi chỉ là một đại tiểu thư hữu danh vô thực, không tiền không quyền, còn có gì đâu để anh lưu luyến?”
“Em căn bản chưa bao giờ muốn tìm hiểu, cả tôi và cuộc hôn nhân của chúng ta, em chưa từng một lần để ý đến. Người ngoài đồn thổi gì tôi không quan tâm, nhưng chính em là người trong cuộc thì phải rõ hơn ai hết, lẽ nào những việc em làm em quên sạch rồi sao?”
Bị Cố Tư Thành nói trúng tim đen, Hàn Chi đột nhiên như rùa rụt đầu, có khi nào là hắn đang nói đến vụ cá cược giữa cô và đám bạn không? Hay là một bí mật nào đó mà cô không thể nhớ ra.
“Hàn Chi nhìn tôi!” Cố Tư Thành nhỏ giọng ra lệnh.
Hàn Chi theo bản năng dần nhìn lên, lại chạm phải đôi mắt xám lạnh lẽo.
Tim Hàn Chi đột nhiên rối loạn. Cô chợt cảm thấy bản thân trở nên bất lực cùng kinh sợ người đàn ông này.
Cho đến khi, bàn tay to lớn của hắn giữ chặt lấy gáy cổ cô, ép cô đối diện với hăn.
“Hàn Chi, em đang sợ hãi điều gì? Cho đến bây giờ tôi đối với em như thế nào em còn không chịu hiểu hay sao? Bỏ qua chuyện không tốt trước kia, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”
Giọng nói của hắn như thể đang thôi miên, lại mang theo chút đau đớn.
Hô hấp của Hàn Chi tăng thêm, tim càng lúc càng cuồng loạn. Cô không nên sợ hắn sao? Không đúng lỡ như tất cả sự quan tâm này của hắn đều là giả tạo, đều là vì trả thù cô thì thế nào? Chẳng phải lúc đó hắn đã nói sẽ khiến cô “chỉ còn đường tiến, không còn đường lui” sao?
Cố Tư Thành giữ chặt vẻ mặt trốn tránh của Hàn Chi thật lâu, gương mặt anh tuấn tà mị khiến người ta run sợ.
Sau cùng cô cũng lấy hết dũng khí, đối diện với hắn:
“Vậy nếu như anh đã từng giết tôi thì sao?”
Ấn đường hắn nhíu chặt lại, đôi đồng tử trong suốt co rụt, vẻ kinh ngạc lan tràn trong mắt: “Em nói thế là ý gì?”
“NÓI!” Rồi đột nhiên hắn gắn lên, ngữ âm đầy lạnh lẽo.
Thân mình cô run rẩy, không nghĩ lại kích động cơn giận của hắn, nên lảng tránh: “Là mơ.... Tôi đã mơ thấy anh giết tôi!”
Bàn tay hắn siết chặt thành quyền: “Tuyệt đối không có khả năng!”
“Vậy anh có từng nghĩ bản thân sẽ có lúc muốn giết tôi không?”
“Trước đó không! Bây giờ không! Sau này càng không!” Hắn mạnh mẽ khẳng định.
“Anh tin tưởng bản thân mình như vậy sao?” Đôi mắt cô mơ hồ, nhưng những lời hắn nói lại hoàn toàn khóa chặt tâm cô.
“Bởi vậy, em không nên sợ tôi, kể cả là trong giấc mơ.”
Ngữ khí bá đạo cũng tự tin, khiến cô trong nhất thời say mê nhìn hắn, trong lòng có một sự rung động.
Sau đó hắn cúi người, bế cô đi thẳng ra bên ngoài.