Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 24:




Đời này Hề Nhụy chưa từng đi qua một con đường xa như vậy, trước kia ra ngoài đều có tùy tùng đi theo, hơn nữa phần lớn đều là đi xe chứ không đi bộ.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới một huyện thành nho nhỏ như huyện Đan Dương này thế nhưng lại lớn như vậy, kiến trúc nhà cửa trong đó lại còn hết sức giống nhau, khiến cho nàng phải quanh quẩn một hồi.

Cũng may có Văn Nhân và A Lăng yểm trợ, nàng 'mất tích' hơn nửa ngày vẫn không bị người khác phát hiện, chỉ là ngày hôm sau đôi chân kia căn bản không cách nào bước xuống giường.

Hề Nhụy run rẩy đứng dậy, bắp chân và bụng đau nhức đến sắp không còn là của nàng nữa.

Chỉ cần nghĩ đến hôm qua người nọ nhẹ nhàng phủ nhận công sức của nàng, Hề Nhụy liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Quả thực là quá khinh người.

Nhưng xác thực cũng không thể chọc vào, đáng giận!

"Tiểu thư, bằng không hôm nay không cần đi giúp nữa?" A Lăng ở bên cạnh khuyên giải an ủi.

"Không được". Hề Nhụy không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.

Lúc này mới đến được mấy ngày đã ngồi liệt ở trên giường như vậy quả thực kỳ cục, huống hồ hiện giờ thấy việc buôn bán của Thôi gia ảm đạm càng thêm khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng.

“Đỡ ta đứng lên, ta vẫn có thể đi được!”.

Vì vậy Hề Nhụy lấy phẫn uất hôm qua làm lực lượng, tư thế kỳ dị vịnh vào Văn Nhân khập khiễng đi ra ngoài.

Đối với Lâm gia thì nàng không làm gì được, nhưng việc chế tạo son này sao có thể thua người khác?

......

Cửa hàng ngọc khí Lâm thị đối diện vẫn đông đúc như trước, gần với nó chính là cửa hàng son phấn bên cạnh.

Chính cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Hề Nhụy chống cằm nhìn nửa ngày, vẫy tay với Văn Nhân: “Ngươi đi mua chút son của nhà bọn họ”.

Chỉ lát sau Văn Nhân đã cầm hộp son trở về, Hề Nhụy mở ra trong nháy mắt liền hiểu vì sao cửa hàng kia lại được hoan nghênh như vậy.

Lọt vào trong mắt là chất lượng son cực tốt, còn có chút hương thơm như ẩn như hiện, lại không giống hương hoa.

Nàng hơi nhíu mày, lấy một chút bôi lên tay, chung quy cảm thấy màu đỏ này có chút không tự nhiên, là loại hoa nào mới có thể cho ra màu sắc như vậy?

Nhưng không đợi nàng suy nghĩ kỹ càng, bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao quấy nhiễu suy nghĩ của nàng.

“Chưởng quỹ Thôi gia ở đâu?!” Nam tử thô lỗ tức giận quát tháo vô lễ, theo đó còn có tiếng bàn ghế bị đá ngã đùng đùng.



Phụ nhân tiểu thư trong cửa hàng liên tục kinh hô chạy ra ngoài, chưởng quỹ Thôi gia vội từ phía sau quầy đi ra, gã sai vặt đã đi hậu viện gọi đám người Thôi lão thái thái.

“Có chuyện gì từ từ nói, tráng sĩ đây là đang làm cái gì?”.

Hề Nhụy không còn tâm tư tiếp tục nghiên cứu, đưa hộp gấm cho Văn Nhân, đứng dậy đi về phía tiền sảnh.

Khoảnh khắc nàng vừa bước chân vào, phanh một tiếng thật lớn, một thanh đại đao chém về phía bàn, trong khoảnh khắc vụn gỗ bay tán loạn, vỡ thành hai mảnh.

"Đừng làm bộ với lão tử! Bạc để hiếu kính cho quản gia của các ngươi đâu?!”.

Lại rầm rầm một trận, đại hán mạnh mẽ quét tất cả son được bày biện gọn gàng bên cạnh xuống đất, nước son đỏ đổ đầy đất, một chân hắn giẫm lên chân bàn xiêu vẹo, toàn thân sát khí, phía sau còn có một đám sai vặt đang cầm gậy.

Ấn đường Hề Nhụy nhíu lại, đáy lòng lo lắng, nàng nghĩ lần này thật sự là gặp phải trường phái vô lại gì đó rồi.

“Quản gia...Không phải mấy ngày trước mới...”.

“Nhiều lời!”.

Chưởng quầy mồ hôi lạnh đầm đìa, thật vất vả mới có được một câu nói hoàn chỉnh lại đột nhiên bị đại hán làm cho hoảng sợ mà im.

Rốt cuộc Hề Nhụy cũng nhìn không nổi nữa, vừa chuẩn bị mở miệng đột nhiên bị người phía sau ngăn cản, đại cửu mẫu không tiếng động lắc đầu với nàng.

“Nếu lão thân nhớ không lầm mấy ngày trước vừa mới đưa bạc, hôm nay quản gia đến đây là có ý gì?”. Thôi lão thái thái cân nhắc từng câu từng chữ, trong đôi mắt chứa đầy sương gió đều là nhuệ khí dày đặc.

Đại hán cười nhạo một tiếng: “Lão tử không có tiền, chỉ đơn giản như vậy, có vấn đề gì sao?”.

"Ngươi!" Thôi lão thái thái tức giận, thân thể run lên vài cái, Hề Nhụy thấy vậy lập tức đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của bà.

Nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng người nọ: “Vị tráng sĩ này, dựa theo luật pháp Đại Phong lén thu phí chính là đại tội, ngươi không sợ chúng ta đi báo quan sao?!”.

Nào biết đại hán chẳng những không có chút nào sợ hãi, càng giống như nghe được chuyện cười gì đó liền cười to vài tiếng, ánh mắt lại nhìn chăm chăm Hề Nhụy không có hảo ý đến mức khiến người ta buồn nôn.

"Ô, từ khi nào Thôi gia lại có một tiểu muội muội xinh đẹp như vậy? Còn muốn báo quan? Trước tiên để ca ca ôm ngươi một cái?”.

Hề Nhụy bị hắn nhìn đến sợ hãi, không tự chủ lui về sau một bước: "Ngươi...".

“X tổ tông nhà ngươi!” Thôi Bình vừa trở về vào cửa liền nghe được lời nói dơ bẩn này, lập tức quơ lấy đồ vật trong tầm tay nện về phía đại hán.

Đại hán bị nện đến bất ngờ không kịp đề phòng, thân hình lảo đảo vài cái, đưa tay sờ về phía sau gáy quả nhiên một tay đỏ thẫm nhầy nhụa.

"Con mẹ nó ngươi…" Trong phút chốc ánh mắt hắn phủ đầy âm u, trở tay liền quay lại đánh nhau với Thôi Bình.

“Đập cho lão tử!”.



Dứt lời, đám tiểu đệ đi theo hắn trực tiếp xông vào bắt đầu đập phá lung tung, cùng lúc đó theo Thôi Bình trở về có nhị cữu cữu, tam cữu cữu và các biểu ca cũng nghiến răng căm phẫn nhặt đồ vật lên tay.

Bọn họ nhẫn nhịn cái gọi là làm càn thu phí "hiếu kính" này đã lâu, thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hôm nay lại còn dùng ô ngôn uế ngữ như vậy làm nhục tiểu biểu muội của bọn họ, quả thực là không thể nhịn được nữa!

Đồ đựng bị ném tan tác xuống đất, son phấn đầy bụi, dãy tủ bày đồ vật trang điểm đồng loạt ngã xuống, tiếng thét chói tai của nữ tử cùng tiếng gậy gộc va chạm đan xen hỗn loạn, người ngã ngựa đổ, một mảnh hỗn độn.

Hề Nhụy che chở cho Thôi lão thái thái liên tục lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, môi run run, đột nhiên cắn răng nhìn về phía đại cữu mẫu bên cạnh: "Đại cửu mẫu, ta đi báo quan!”.

Không đợi bọn họ phản ứng nàng liền xách váy chạy ra ngoài, nhưng ngay lúc nàng vừa bước ra khỏi bậc cửa thì phía sau truyền đến một trận kinh hô.

Nàng chợt dừng lại, đột nhiên quay đầu liền thấy Thôi lão thái thái ôm ngực ngã xuống đất.

*

Huyện nha Đan Dương

Dưới tấm bảng "Quang Minh Chính Đại" do lực bút mạnh mẽ viết nên, huyện lệnh đội mũ ô sa trên đầu, khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn cười đến gần như không thấy mắt.

Hắn nhìn xuống nam tử phong thái bất phàm phía dưới, hai tay đan xen cọ sát vừa định mở miệng thì bị một trận ồn ào bên ngoài truyền đến cắt ngang.

"Chuyện gì?" Hắn không vui mở miệng, lại cố kỵ Kỳ Sóc ở đây không dễ phát tác.

Gã sai vặt thấy chính đường có đại nhân vật số một như vậy ở đây, lời nói đến cổ họng cuồn cuộn vài cái thủy chung không thể lên tiếng.

Kỳ Sóc điềm tĩnh như thường, ngón tay vuốt mép chén, nói: "Xem ra tại hạ đến không đúng lúc”.

Huyện lệnh nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, ngược lại lên tiếng nịnh nọt: "Lâm công tử nói gì vậy..." Lại giận dữ quát gã sai vặt, "Còn không mau nói là chuyện gì?! Lâm công tử cũng không phải người ngoài!”.

Gã sai vặt kia cúi đầu khom lưng liên tục vâng dạ vài tiếng, mới đem chuyện vừa xảy ra ở cửa hàng Thôi gia kể lại.

Huyện lệnh càng nghe ấn đường càng nhíu lại, tuy trước kia khó giải quyết Thôi gia một chút nhưng cũng không đến mức phải đánh nhau.

“...Nghe nói là quản gia trêu ghẹo biểu tiểu thư mới tới của bọn họ, mấy người Thôi gia vô cùng tức giận nên động thủ”.

Huyện lệnh nghe xong chỉ cho là thân thích nào đó ở nông thôn đến để nhờ cậy, lập tức khẽ quát nói: "Để cho hắn thu liễm một chút, nếu thích thì cho ít bạc giải quyết là được, đánh nhau quả thực làm mất mặt bổn quan!".

Cùng lúc đó hắn liên tiếp đánh giá vẻ mặt Kỳ Sóc, thấy sắc mặt hắn không gợn sóng, trái tim đang treo lơ lửng lại chậm rãi buông xuống.

Huyện lệnh quay đầu nịnh nọt giải thích: "Thôi gia kia là người không biết tốt xấu, bổn quan thường xuyên nhắc nhở chuẩn bị tiền bạc giao nộp đúng hạn cũng không thấy bọn họ cởi mở chút nào, quả thực rất khó đối phó... Đương nhiên chuyện buôn bán của Lâm gia là không cần nộp những bạc này, chỉ cần làm theo như chúng ta đã đề cập là chia năm năm...".

Lâm thị đến phương Nam đối với huyện Đan Dương mà nói không khác gì tiền tài từ trên trời rơi xuống, khối thịt béo này như thế nào thì cũng phải uống một chén canh.