Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 23:




Những ngày ở huyện Đan Dương đối với Hề Nhụy mà nói là thời gian tự do nhất.

Ở đây nàng không cần lo lắng lại bị ai nhận ra thân phận, tuy rằng vẫn phải tuân thủ quy củ, nhưng cũng không cần thời thời khắc khắc chú ý dáng vẻ quý nữ của mình.

Quan trọng nhất là có thể đi theo các cữu mẫu và tẩu tẩu nghiên cứu chế tạo son phấn mà không cần kiêng kỵ gì, hơn nữa cũng không cần tự bỏ bạc ra mua nguyên liệu.

Cho nên những ngày này sinh lực của nàng cực thịnh, giữa giờ Mẹo đã thức dậy, giúp mọi người mở cửa hàng.

Mà khi Hề Nhụy nhìn thấy cửa hàng ngọc khí của Lâm gia mở ở phố đối diện phường son của Thôi gia, nàng mới nhận ra danh hiệu Thương Châu Lâm gia so với tưởng tượng của mình tiếng tăm lừng lẫy cỡ nào.

So ra, cửa hàng Thôi gia bên này có vẻ đìu hiu hơn nhiều.

Nhưng Hề Nhụy vẫn phát hiện ra vấn đề trong đó, việc buôn bán ngọc khí hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến cửa hàng son phấn mới đúng.

Nghĩ đến đây nàng liền hỏi ra nghi hoặc của mình.

Nghe vậy đại cữu mẫu thở dài, tầm mắt nhìn về phía bên cạnh: “Mấy năm gần đây việc buôn bán không tốt cũng là chuyện không có biện pháp”.

Hề Nhụy nhìn theo ánh mắt của bà, mới chú ý tới cách đó không xa cũng có một cửa hàng son phấn, nhưng người bên kia so với bọn họ bên này nhiều hơn hai thành có thừa.

Nàng hỏi: “Bên kia là mới tới sao?”.

Đại cữu mẫu vừa bày hộp son vừa gật đầu, dường như không muốn đàm luận đề tài này với nàng: “Được rồi Nhụy Nhụy, đem những thứ này bày biện ngay ngắn là được”.

Hề Nhụy dạ một tiếng sau đó thu hồi tầm mắt, trong lòng bỗng nhiên hiểu được vì sao tỷ muội của thị nữ hôm qua lại lấy khế ước bán thân đi tìm đường khác, cùng với vì sao đồ vật bày biện trong trạch viện lại ít đi nhiều như vậy.

Nhưng Thôi gia là thế gia son phấn danh tiếng như vậy không nên bị một cửa hàng mới tới chèn ép đến nước này mới đúng.

“Tiểu thư, xe ngựa của Lâm gia công tử ở ngay phía sau cửa hàng ngọc khí”. Văn Nhân tiến vào nhỏ giọng nói.

Hề Nhụy ngừng tay, bất động thanh sắc nhìn cửu mẫu và tẩu tẩu bận rộn chung quanh, hai tay vừa lau vào hai bên hông vừa đi về phía hậu viện.

“Ngươi nhìn thấy rõ ràng thật sao?”.

“Thiên chân vạn xác”.

Tuy thanh danh của Lâm gia cực thịnh, nhưng làm việc vô cùng khiêm tốn, mấy ngày trước ngoại tổ mẫu phái người đi đưa danh thiếp đều bị cự tuyệt ngoài cửa, thậm chí ngay cả người của Lâm công tử cũng không thấy đâu.

Vì vậy, Hề Nhụy để cho Văn Nhân và A Lăng ngồi ở khu vực gần Lâm phủ theo dõi mấy ngày mới biết được hành tung của hắn.

“Các ngươi trước tiên ở đây giúp đỡ, ta đi xong sẽ về”. Cửa hàng Thôi gia thông với trạch viện, nàng đi vòng ra phía sau chỉ chốc lát sẽ đi tới tiểu viện của mình.

Kiện áo bào đen khảm vàng kia lúc này được đặt yên ổn ở trong hộp gỗ.



Hề Nhụy không dám trì hoãn, từ đường nhỏ ôm hộp đi đến phía sau cửa hàng ngọc khí kia.

Chỉ là nàng vẫn đến chậm một bước, nơi Văn Nhân vừa nói lúc này đã trống không.

Đột nhiên dư quang thoáng nhìn thấy dấu bánh xe trên mặt đất vẫn còn mới, hai mắt nàng sáng ngời, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên ở cuối ngõ nhỏ thấy được một góc rèm xe vừa tung bay.

Hề Nhụy chạy đuổi theo phía trước, nhưng bước chân của nàng làm sao có thể đuổi kịp xe ngựa?

“Ôi”. Nàng bỗng dừng lại thở dài một hơi, bởi vì chạy nhanh nên ngực phập phồng hổn hển.

Nàng ngửa đầu nhìn trời lại nhìn quanh bốn phía, cây cối từ các đình viện trong ngõ vươn ra, nhẹ nhàng xào xạc lay động trong gió.

Đáy lòng hiện lên một tia mất mát, tự nhiên sinh ra cảm giác bi thương.

Quên đi, lần sau nhanh lên một chút là được.

“Có việc gì?”.

Đột nhiên tiếng nói trầm thấp của nam tử theo gió xuân từ sau lưng truyền đến.

Hề Nhụy bỗng nhiên quay đầu lại, chợt gió nổi lên, thổi tung mái tóc đen của nàng, những chiếc lá rụng theo đuôi tóc trượt xuống, lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Chỉ thấy cách đầu ngõ không xa người nọ khoanh tay mà đứng, mặc hắc bào đội mũ ngọc, sáng sủa chói mắt.

“Lâm... Lâm công tử?”.

Hơn nửa ngày nàng mới tìm lại được tiếng nói của mình, thiếu chút nữa đã quên mục đích đến đây.

“Ta...là đến để trả lại áo choàng cho huynh”. Hề Nhụy chật vật bước đi về phía hắn, ánh mắt lơ đễnh không dám nhìn thẳng hắn.

Kỳ Sóc nhìn nàng từ xa đến gần, sợi tóc bị gió thổi đến bên môi nàng.

Vì thế hắn thấy nàng khẽ nhíu mày, nhanh chóng phồng má thổi một ngụm khí lên trên, sau đó nhếch môi khôi phục nguyên trạng, lúm đồng điếu trên má trũng xuống rõ ràng.

Một lúc lâu, rốt cuộc Hề Nhụy cũng đi tới trước người hắn, nâng mắt lên liếc trộm hắn một cái, lại giật mình lập tức né tránh.

“...”.

Dường như nàng đặc biệt sợ hắn.

Hề Nhụy dừng bước, tay nâng hộp gỗ bắt đầu hiện ra chua xót, nhưng người trước mắt lại không chút nào nhúc nhích.

Nàng cắn răng oán thầm người này ít nhiều cũng có chút không biết tốt xấu, người ta đã đích thân đến tìm hắn trả lại áo choàng nhưng hắn cũng không biết đưa tay ra nhận lấy.

“...Công tử?”. Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng.



“Ừ”.

Ừ???

Một cỗ buồn bực trong lồng ngực đột nhiên vọt lên, nàng vừa định mở miệng chợt cánh tay nhẹ đi một cái, hộp gỗ đã bị nam tử trước mắt tiếp lấy.

Một tay Kỳ Sóc xách hộp gỗ, lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái: “Không cần phải như vậy, từ trước đến nay đồ vật người khác đã dùng qua thì tại hạ cũng không cần nữa”.

Đối với phu nhân tương lai này, hắn cảm thấy vẫn còn đủ kiên nhẫn.

Những lời này giống như một cái chùy buồn bực đột ngột nện xuống, Hề Nhụy cứng họng nghẹn ngào.

Giây lát sau, nàng tận lực làm cho biểu tình của mình không giống như suy sụp, giả vờ mỉm cười nói: “Tiểu nữ trả lại xong cũng an tâm, về phần xử trí như thế nào đó là chuyện của công tử”.

Dứt lời Hề Nhụy cúi người, rốt cuộc đã hoàn thành xong chuyện trả lại áo choàng này.

Nàng xoay người rời đi, bước chân có chút phẫn uất, nhưng vừa đi được hai bước, nàng ở giao lộ liền phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Vừa rồi quanh quẩn lâu như vậy chỉ nghĩ muốn đuổi theo xe ngựa phía trước, căn bản không có thời gian nhớ rõ con đường lúc đến.

Cho nên bây giờ nàng hẳn là nên đi qua hướng bên kia đúng không??

Tuy rằng trong lòng nghi ngờ nhưng khí thế không được phép sợ, Hề Nhụy cắn răng một cái, cước bộ cũng không dừng lại nửa khắc, tùy tiện chọn một hướng lập tức đi thẳng tới.

Đi nhầm thì đợi lát nữa đi lại lần nữa là được…

Kỳ Sóc nhìn nàng nổi giận đùng đùng mà đi theo hướng ngược lại không chút do dự, ấn đường nhíu lại, có chút khó hiểu.

“Quân tả”.

“Thuộc hạ đã biết”. Một đạo thân ảnh đi theo phương hướng Hề Nhụy rời đi sau đó biến mất.

Chỗ rẽ đầu ngõ là hướng mới vừa rồi nàng không đuổi theo xe ngựa, Minh Hữu tiến lên tầm mắt đảo qua hộp gỗ trong tay Kỳ Sóc nói: “Công gia, cần thuộc hạ xử lý sao?”.

“Không cần”.

Hắn không hề dừng lại, động thân leo lên xe ngựa.

...

Sau đó buổi tối Kỳ Sóc nghe quân tả báo cáo 'Phu nhân từ trấn Đông đi tới trấn Tây, vòng qua trấn Nam, sau cùng mới trở về trấn Bắc rốt cuộc vẫn còn kịp dùng bữa tối' thì lâm vào trầm tư một hồi.

Kết hợp với đủ loại chuyện trước đó, hắn phát hiện bộ dạng tiểu phu nhân tương lai của hắn dường như không được thông minh cho lắm.