Có Thương Cậu Không

Chương 6: Sảy miệng, biết nói làm sao bây giờ




"Sao vậy cậu tư?"

Bà Hoàng vừa nhấp ngụm trà cho thanh giọng, ngẩng đầu lên thì thấy Dương Khanh đang nhìn đi đâu đó liền thắc mắc hỏi. Dương Khanh thu hồi lại ánh mắt mình, lắc đầu đáp lời bà:

"Không có gì, chắc là con mèo nhà ai quậy phá thôi."

"Vậy sao? Mà hình như có mùi gì như mùi cháo hạt sen ấy."

Bà Hoàng là một người sành ăn uống, đối với mùi hương thức ăn cực kỳ nhạy cảm, mùi hương vừa thoang thoảng theo gió bay tới tưởng chừng như rất nhạt nhưng lại để bà ngửi ra.

"Chắc phòng bếp đang nấu. Cũng sắp tới giờ ăn rồi, ba mẹ con ở lại ăn cơm trưa rồi hẵng về, hôm nay tui dặn mấy đứa làm con gà ngon lắm." - Dương Khanh âm thầm nhếch nhẹ khóe môi, sau đó dẫn sự chú ý của bà Hoàng đi nơi khác.

Bà Hoàng "ồ" một tiếng, ngay lập tức cũng không để tâm nữa, cười tươi rói nói:

"Cũng được. Vậy chiều nay tui cho người sang lấy hàng về luôn, lần nữa cảm ơn cậu đã để cho tiệm nhà tui."

"Không có gì, tui cũng chỉ vì tiếng tăm của vợ chồng hai người mới yên tâm bán số hàng này, mấy bữa nếu có thời gian tui sẽ đến tiệm một chuyến, sẵn tiện thăm ông nhà luôn."

Được cậu tư Khanh lễ phép đối đáp, bà Hoàng càng vui vẻ. Cô Châu, con gái lớn bà Hoàng cứ thấy mẹ mãi nói chuyện làm ăn liền lén lút chọt chọt bà một tiếng gọi nhỏ:

"Mẹ..."

Bà Hoàng liếc mắt nhìn cô, gương mặt của thiếu nữ đương độ xuân xanh thẹn thùng trông đợi, bà biết thừa cô muốn gì, nhỏ giọng thì thầm nhắc nhở:

"Đợi lát nữa trên bàn ăn rồi tính, giờ không tiện con."

Châu cười cười gật đầu, đôi mắt chờ mong nhìn bóng lưng cao lớn trước mắt, người đó vừa quay mặt về, cất giọng nói trầm ấm lịch sự đã khiến mặt mũi cô đỏ bừng:

"Mời phu nhân và hai cô vào dùng bữa."

Trên bàn cơm bày biện tưng bừng, có thức ăn ngon, con người ta càng dễ nói chuyện hơn. Hai cô con gái bà Hoàng vẫn còn ngại ngùng, cô út Ngà năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, cô thèm đùi gà nhưng ngặt nỗi đĩa ở xa quá, đôi mắt không ngừng láo liêng hết nhìn mẹ lại lén liếc sang đĩa gà kia.

"Cô ăn nhiều vào, đừng ngại."

Ngay lúc cô vẫn còn xoắn xuýt chẳng biết làm sao, trong chén đã xuất hiện cái đùi mập ú. Cô chớp chớp mắt, ngẩng mặt lên liền chạm ngay gương mặt đẹp trai của cậu tư Khanh con nhà điền chủ Lý, trái tim bất giác hẫng một nhịp, ngại ngùng nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.

"Ây dà, phiền cậu tư quá, con bé này suốt ngày cứ lóng ngóng."

"Đâu có phiền, tiểu thơ nhà bà Hoàng xinh đẹp như vậy, hẳn lớn lên sẽ có rất nhiều người theo đuổi."

Bà Hoàng được khen liền vui vẻ ra mặt, cô Châu lại bực bội trong lòng. Mẹ thì chẳng chịu nói giúp cô tiếng nào, đứa em gái khờ khạo kia trong lúc ngáo ngơ thì được cậu tư Khanh gắp cho cái đùi gà, uổng công cô giả bộ làm dáng nãy giờ mà đến cái liếc mắt của cậu cũng không có được.

Choang!

Bữa ăn diễn ra giữa chừng thì bỗng có tiếng đổ vỡ vang lên, Dương Khanh nhíu chặt mày đặt ngay đũa xuống, bà Hoàng ngóng cổ hướng theo hướng phát ra âm thanh thắc mắc tự hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi, chuyện nhà thôi, phu nhân với hai cô cứ ăn tiếp, tui ra xử lý xong sẽ vào ngay."

Bà Hoàng gật gật đầu, dù tò mò nhưng chuyện nhà người ta bà cũng không tiện xen vào. Dương Khanh lại cúi đầu một lần nữa rồi lập tức ra ngoài.



Hắn đi nhanh thoăn thoắt, trước mặt xuất hiện một đám người ồn ào, Dương Khanh bực mình hét lên:

"Tránh hết ra!"

Nghe giọng hắn, nhóm người làm sợ hãi vội vàng né đường, trong căn phòng tối om có thằng nhóc chỉ chừng sáu bảy tuổi, mặt mũi xanh mét đứng bên cạnh mấy mảnh vỡ tan tành, Dương Khanh lập tức nhận ra là cái bình quý trong số hàng của hắn.

"Đứa nào hôm nay giữ cậu út?"

Nắm tay Dương Khanh siết chặt, hắn quay người lại hỏi lớn. Sau một hồi chỉ nhận được những cái đầu run như cầy sấy, hắn lạnh giọng nói:

"Một là tự nhận, hai là tao hỏi ra được thì đừng có trách."

"Dạ... là con..."

Con Hương từ trong nhóm người lúc này mới chịu ló đầu ra, giọng nói không giấu được sự sợ hãi:

"Con... con không nghĩ là cậu dám trốn vào đây."

Dương Khanh đau đầu không thôi, hắn liếc mắt vào trong gọi:

"Ra đây."

Đứa nhỏ đứng bên trong mãi không dám ra, Dương Khanh dứt khoát bước vào bế nó lên.

"Có biết tội của mình chưa?"

Ngoài sân lúc này tập trung không ít người tò mò, Dương Khanh nhìn hai kẻ lem luốc cúi gầm đầu trước mặt, tay hắn cầm một cây roi mây chậm rãi hỏi:

"Có miệng trả lời không?"

"Dạ biết." - Con Hương vội nói.

"Tội gì?" - Dương Khanh lại hỏi.

"Không... không giữ cậu út cẩn thận."

Mặt mũi ả đã nhăn nhúm đến khó coi, Dương Khanh lại quay sang hỏi đứa nhỏ đứng bên cạnh ả:

"Còn cậu, cậu biết lỗi của mình không?"

Đứa nhỏ kia yên lặng không nói năng gì, Dương Khanh cũng không gặng ép, hắn thẳng thừng phán luôn:

"Mỗi đứa năm roi, quay lưng lại."

Nước mắt con Hương ngắn dài, nhưng ả biết nếu còn cò cưa thì không chỉ dừng lại ở năm roi.

Dương Khanh đánh rất thẳng tay, tiếng roi quất nghe chan chát, đám người hầu xung quanh không ai dám nhìn, mỗi một lần đánh cơ thể đều bất giác co rụt lại.

Đứa nhỏ kia cuối cùng cũng phát ra tiếng khóc thút thít, Dương Khanh chỉ dặn dò người làm coi sóc nó cẩn thận rồi quay trở lại bàn ăn.



Hắn bận suốt cả chiều hôm đó, Thường cũng không rỗi rãi. Người ăn kẻ ở ở cái nhà này vốn chẳng có ai rỗi rãi cả, không làm chuyện này thì cũng bị sai chuyện khác, lúc thảnh thơi duy nhất là khi được ngả lưng trên chiếc giường tre cũ của mình rồi đánh một giấc tới sáng.

Thường phải xay lúa cả buổi chiều, hai Sẹo quả thực ghi thù chuyện lúc sáng, vừa thấy cậu đi ngang qua là lập tức túm vào, bắt phải xay bằng hết cái đống cao ngất trong kho.

"Mày đi đâu bỏ cả bữa chiều vậy?"

Lúc Thường vừa rời khỏi kho thì trời đã sụp tối, giờ cơm chiều đã qua từ lâu, cậu đói đến mức bụng dán vào lưng, thất tha thất thểu đi về hướng nhà bếp với hy vọng còn ít cơm nguội lót dạ thì đụng thằng Chất đang đủng đỉnh đi về hướng mình.

"Tao vừa mới xong việc." - Cậu mệt mỏi đáp, đoạn ánh mắt chú ý đến thứ trên tay nó - "Mày cầm cái gì vậy?"

"Bánh bò." - Thằng Chất cười ha ha mở gói lá đứa đến trước mặt Thường - "Của bé Liên con dì hai bán nước cho tao đó."

Nó khoác vai cậu kéo đi:

"Đi, tao với mày chia nhau ăn."

Cả hai kéo nhau vào bếp, Thường vẫn tranh thủ lục xem còn gì không, cuối cùng sau một hồi nhấc cả cái nắp xoong đã rửa sạch thì thứ Thường tìm được chỉ là nồi cháo lạnh tanh cậu nấu lúc sáng.

"Ui, nhìn ghê quá, còn ăn được không đó?"

Cháo để cả ngày không ai ăn, Thường đưa lên mũi ngửi ngửi, cậu thở phào một cái, cũng may là chưa thiu, vậy là lôi cái bếp lò cũ ra lọ mọ ngồi chụm lửa hâm lại.

"Cái này là nấu cho cậu tư mà phải không?"

Thằng Chất ngồi xổm xuống bên cậu, bẻ nửa miếng bánh bò đưa qua. Thường nhận lấy cắn một cái, vừa nhai vừa cằn nhằn:

"Chứ còn ai nữa."

"Hôm nay nghe bảo cậu đãi khách quý mà, nghĩ lại mắc công tụi mình đi lựa từng đài sen ghê."

Thường càng nghe càng giận, cậu quăng một cây gỗ mục vào lò, lửa cháy phừng phừng nóng hết cả mặt:

"Thiệt luôn. Bình thường cái mặt như này này..."

Thường xoay sang nhìn thằng Chất, đôi mày nhíu lại, cái miệng bậm chặt cho môi dưới trề ra, đôi mắt hung dữ trừng lớn. Chất bị cậu chọc cười, nó nói:

"Mày gan ghê, chứ bộ hôm nay mặt khác à?"

"Hôm nay có gái đẹp, mặt như này..."

Vừa nói, cậu vừa dãn hai cặp mày ra, híp mắt cười ngu. Chất cười đau cả bụng, Thường khuấy khuấy nồi cháo sắp sôi nói:

"Sau này bắt tao nấu cháo nữa, tao sẽ..."

"Sẽ thế nào?" - Chất hớn hở hỏi.

"Ừm... sẽ bỏ thêm thuốc xổ cho ổng tiêu chảy chơi..."

"Vậy à?"

Tiếng cười trong bếp im bặt, động tác khuấy cháo ngừng lại. Thường nuốt nước miếng, âm thanh sắc lạnh kia khiến cậu không dám quay về sau, giữa đêm khuya yên tĩnh, Thường ước có thể lập tức đào một cái hố rồi chui xuống.