Có Thương Cậu Không

Chương 36: Con chim buồn, chim bay về cội - Con cá buồn, cá lội trong sông




Dương Khanh lại trò chuyện thêm dăm ba câu với Đặng Danh rồi mới trả thầy về với lớp của mình, còn sẵn tiện hứa hẹn sẽ giúp thầy tìm cho bằng được đứa học trò còn lại của thầy, nhưng cũng xin thầy rủ chút lòng thương mà hạn chế sử dụng bạo lực dạy dỗ người khác, bởi có thể vì thầy đánh đau quá mà Thường mới trốn biệt tăm như vậy.

Dương Khanh bị Đặng Danh chửi cho mấy câu rồi đuổi đi, cậu tư Khanh cũng không định nắn ná ở lại thêm nữa.

Hắn rảo bước khỏi rừng tre mát rười rượi, trời trưa đổ nắng chang chang, Dương Khanh nhíu chặt mày vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, cốt để tìm xem rốt cuộc cái đầu tròn tròn kia đang trốn ở xó xỉnh nào rồi.

"Có thấy thằng Thường đâu không?"

Tìm lung tung chi bằng hỏi đúng người, không thấy cái đầu tròn nhưng lại bắt gặp cặp mắt híp đang trốn một góc chăm chú làm cần câu tôm.

Dương Khanh xuất hiện quá bất thình lình làm thằng Chất giật mình suýt bị lưỡi câu cứa trúng, nó ngơ ngác ngó lên cái người đang sừng sững phía sau nó:

"Cậu... cậu tư?"

"Tao hỏi mày có thấy thằng Thường đâu không?" - Dương Khanh lần nữa lập lại câu hỏi.

"Thằng Thường?" - Chất lòm còm bò dậy, khó hiểu nhìn hắn - "Không phải bây giờ nó đang hầu cậu út học sao?"

"Không có. Thầy nói hôm nay nó cúp học, sáng giờ không thấy tới."

Dương Khanh trầm giọng đáp, nắng nóng khiến hắn khó chịu, nay thấy cái vẻ ngơ như bò đeo nơ của thằng Chất xem chừng nó cũng không biết Thường đang ở đâu. Quả nhiên thằng Chất cũng ngạc nhiên nói:

"Thằng Thường mà cúp học? Chuyện này lạ à nha, mà sáng giờ con cũng không thấy nó đâu."

"Vậy mày có biết nó hay đi những chỗ nào không?" - Dương Khanh hỏi.

"Con cũng không rành nữa, cái thằng này quanh năm suốt tháng có bao giờ thấy nó trốn việc đi đâu chơi đâu. Làm xong việc là bò về ổ, hôm nào được lúc rảnh rỗi thì mò đi mua bánh trái ăn, nhưng xong nó liền đi thẳng một mạch về nhà. Hầy, rốt cuộc thằng này tự nhiên chạy đi đâu vậy trời?"

Thằng Chất trả lời xong cũng bắt đầu lo lắng, nó đột nhiên nhớ tới sáng nay trông Thường hành xử kỳ cục lắm, đầu nó lóe lên một ý nghĩ, ngập ngừng dòm cậu tư Khanh đang hầm hầm mặt lại.

"Cậu tư, con muốn hỏi cậu, hôm qua cậu có đánh chửi gì nó không?"

Chất nói xong tự thấy sợ, việc chủ chửi hay đánh người làm là việc bình thường, nó lấy quyền gì mà hỏi. Chất vội cúi đầu, miệng nói nhanh đến nỗi chữ muốn dính vào nhau:

"Xin lỗi cậu, con vô phép quá."

Chất không nghe cậu tư Khanh ừ hử gì tiếp cả, trán rịn mồ hôi, cổ họng nuốt khan mấy lần, cuối cùng chỉ thấy đôi giày tây bóng lưỡng dời đi.

Chất ngẩng đầu lên, nó sửng sốt nhìn thấy mặt mũi Dương Khanh ra chiều bần thần không khác gì Thường lúc sáng. Chất gãi gãi đầu, rồi nó nhớ ra gì đó, vội nói với theo bóng dáng đang dần đi xa của Dương Khanh:

"Đúng rồi, thằng Thường cũng hay chèo ghe ra đầm sen lắm. Ở đó mát mẻ, có lần nó thả thuyền ngủ quên ngoài đó đến tận tối mới mò về."

Chất không rõ cậu tư Khanh có nghe nó nói gì không, nó đoán có lẽ nghe được, nó thấy hắn khựng lại một chốc, mà giọng nó thiếu điều vang vọng cả cái vườn này.

Thường bó chặt hai gối ngồi ngẩn ngờ suốt cả buổi trời không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào giọt nước lúc lắc trong lá sen to lớn mãi không có lối thoát. Mỗi một lần nước đọng gió lay, nó đều sốt ruột lượn một vòng sau đó lần nữa trượt về tâm lá.

Thường ngồi bất động cứ như bức tượng đá người ta thờ ven đường, nhưng lòng cậu lại đầy hỗn loạn. Cậu sợ cái cảm xúc kỳ cục mà vốn dĩ cậu đã giấu nhẹm đi hồi mười hai mười ba tuổi giờ lại rục rịch trồi lên, cậu sợ cậu bị bệnh, lỡ như bệnh thật rồi cậu lại phụ lòng cậu tư.

Thường nghĩ tới cậu tư, nhớ hôm qua cậu tư hôn mình, chẳng lẽ cậu lây bệnh cho cậu tư rồi.

"Thường!"

Có giọng ai đó gọi cậu, Thường nghe quen lắm, nhưng cậu vẫn không phản ứng lại, bởi nỗi sợ trong lòng đang nhấn chìm Thường chạy trốn khỏi thực tại. Có lẽ người kia nghĩ mình gọi không đủ lớn, hắn nhặt mấy hòn đá xung quanh, hết sức bình sinh ném lại gần ghe của Thường làm mặt nước kêu "bõm bõm" liên tục, bắn cả lên mặt cậu.

"Thường! Bộ mày điếc hả?"

Đến lượt cái điệu chửi này cất lên thì Thường không thể không quay qua nhìn về phía người chửi được. Cậu tư Khanh đóng bộ tây trang chỉn tề nghiêm mặt đứng trên bờ nhìn cậu, Thường giật mình lớn giọng đáp một tiếng:

"Dạ?"

"Mày còn dạ? Sao giờ này mày không đi học?"

Việc trốn học bại lộ, Thường rụt người, lúi húi chống sào đưa ghe vào bờ, lúc ở trước mặt Dương Khanh, cái đầu cậu không dám ngẩn lên:

"Dạ, con đi hái sen."

"Sen súng gì giờ này?"

Dương Khanh bực, Thường cam chịu chuẩn bị nhận trận lôi đình sắp đổ xuống đầu mình, thế nhưng chỉ có một tiếng thở dài thườn thượt, rồi cậu tư Khanh chỉ nhẹ nhàng đổi giọng hỏi:

"Bộ tao làm mày sợ hả?"

"Dạ?"

Thường ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt buồn đau đáu của hắn, trái tim cậu run lên, cơ thể vội vàng lui về sau mấy bước, lúng túng nói:

"Cậu nói gì vậy con không hiểu?"

"Thì chuyện tối qua." - Dương Khanh bước lên một bước - "Tao không làm vậy nữa, mày đừng đứng xa như thế."

Thường tiếp tục lui về sau, xua tay liên tục:

"Không có, cậu không có làm con sợ gì hết... Á!"

"Nè!"

Thường lui đến độ không còn đường lui, chân dẫm phải lớp đất nhão nhét cạnh bờ, cậu chới với suýt té, may mắn có Dương Khanh túm kịp tay cậu về, mặt Thường đập mạnh vào cái cằm đáng thương của hắn khiến cả hai đau đến chảy nước mắt.

"Con xin lỗi cậu."

Dương Khanh hầm hầm ngồi trên một tảng đá xoa xoa cằm, hắn đột nhiên nhận ra từ ngày quen biết cậu, cái cằm của hắn cũng sắp thành cằm chẻ giống lão thầy giáo mắt xanh mũi đỏ đáng ghét suốt ngày chỉ biết "Mauvaise, Mauvaise" (Sai rồi, sai rồi) với học sinh.

"Qua đây ngồi."

Thường đứng cách hắn vẫn một cánh tay, mặc cho cậu tư Khanh nói thế nào vẫn cứ không chịu di chuyển. Dương Khanh thấy không nói được cậu, cũng không kêu réo nữa, hắn nhìn thẳng cậu mà chất vấn:

"Nói, tại sao mày trốn học?"

"Dạ con đi hái sen..."

Thường nói nửa chừng thì không nói tiếp được, chỉ đành ậm ừ đổi câu trả lời khác:

"Tối hôm qua con ngủ không đủ, sợ sáng nay không tỉnh táo nghe thầy giảng."

"Còn gì nữa không?" - Dương Khanh hỏi tiếp.

Thường lắc đầu, ánh mắt không dám nhìn hắn, Dương Khanh nhẹ giọng nói:

"Cho mày nghỉ hết hôm nay thôi. Hôm qua tao xỉn quá không làm chủ được mình, sáng mai tao đi rồi, không cần sợ nữa."

"Mai cậu đi sao?"

Thường sửng sốt nhìn Dương Khanh, thấy hắn đã phủi người đứng dậy, bình tĩnh trả lời cậu:

"Ừ, tao nói lâu rồi mà."

Thường ngẩn ra, cậu biết chứ, nhưng cậu quên mất. Cậu cứ tưởng cái chuyện một tuần nó vẫn còn lâu lắm, chẳng ngờ trong lúc cậu vẫn tỉnh tỉnh mê mê, nó đã trở thành chuyện của ngày mai.

"Vậy để tối nay con sang hầu để cậu ngủ cho ngon mai còn có sức đi."

"Đừng qua, tao làm mày sợ đó." - Dương Khanh lắc đầu từ chối.

Thường xoắn xít, cậu không biết phải nói thế nào nữa. Dương Khanh nhìn cậu một hơi, rồi hắn thở dài nói:

"Thường à, tao không muốn lại phạm sai lầm, không muốn làm mày đau, khiến mày sợ nữa. Dù sao mai tao cũng đi rồi, tao cũng không giấu giếm thêm." - Dương Khanh chăm chú nhìn mặt cậu, nghiêm túc nói - "Tao thương mày. Không phải cái kiểu bạn bè giữa mày với thằng Chất đâu. Tao thương mày như thằng Thiện tiều phu thương con Thì bán rau vậy đó."

Thường như muốn nín thở nghe hắn nói, mỗi một chữ tiếp theo của cậu tư Khanh thốt lên đều không khác gì đang cứa dao vào tim cậu vậy.

"Tao không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng cứ mỗi lần gần mày, tao có đầy đủ những khao khát của một đứa con trai với người con gái hắn yêu, hiển nhiên không phải ý tao coi mày là đàn bà, nhưng mà tao biết rõ cái cảm xúc tao dành cho mày chính là cảm xúc đó. Tao muốn ôm mày, muốn hôn mày, và sau cái đêm cận kề da thịt ấy, tao đã nghĩ... tao muốn cưới mày về làm vợ tao."

Dương Khanh thấy nước mắt Thường rơi lã chã, hắn cười cay đắng, giọng nói tựa như đang thủ thỉ chỉ mình hắn nghe:

"Xin lỗi, tao bệnh hoạn, tao còn lợi dụng quyền lực để thỏa mãn cái bệnh hoạn đó của tao. Nhưng mà đúng là mày khờ dại quá, xem như đây là bài học cho mày, bởi sau này ra đời có thể mày sẽ gặp phải nhiều người bệnh hoạn như tao, mà những kẻ đó có khi còn xấu xa hơn, mày phải biết mà tránh đi, có hiểu không?"

Hắn dịu dàng hỏi, Thường "hức hức" không đáp lại tiếng nào. Dương Khanh nhìn mái tóc bị cháy nắng của cậu, hắn chợt muốn chạm vào nó lần cuối, nhưng bàn tay vươn ra nửa chừng liền rụt về, quay người rời đi.

____________

Cậu tư tỏ tình rồi, nhưng mà buồn quá huhu (ಥ﹏ಥ)