Có Thương Cậu Không

Chương 35: Ăn cơm chúa, phải múa tối ngày




Cậu tư Khanh đi rồi, trán Thường nóng rẫy, mắt cậu mở thao láo cả đêm. Cái đầu bình thường vốn chẳng mấy nhanh nhẹn của Thường giờ phút này trở nên trống rỗng, cậu cứ nằm đờ ra đó, tiếng gà gáy, tiếng người lục tục đi làm cũng không ảnh hưởng chút gì đến cậu.

"Thường!"

Cửa phòng bị tông mạnh, thằng Chất oang oang gọi lớn, chợt phát hiện thằng bạn mình vẫn đang nằm trơ trơ trên giường, chút phản ứng cũng không có.

"Nè, mày làm sao vậy? Bộ bệnh hả? Đâu có nóng đâu ta?"

Chất vỗ vỗ mặt Thường mấy cái, rồi nó rờ trán cậu kiểm tra, ngay lúc bàn tay lạnh tanh vì sương lạnh của nó chạm vào chỗ cậu tư đặt môi kia, Thường hoàn hồn, giật mình bật dậy.

"Gì vậy?" - Thằng Chất thấy cậu cư xử bất thường, nghi hoặc hỏi - "Mày ổn không? Hay tối qua lại bị cậu tư đánh chửi gì à?"

"Cậu tư?"

Thường nghe hai chữ "cậu tư", cậu quay sang nhìn Chất, nó cũng chớp mắt nhìn lại cậu, gật đầu đáp:

"Ừ, tối qua cậu tư tới kiếm mày mà, hình như ổng còn xỉn thì phải."

"Vậy ra tối qua cậu đến phòng tao thiệt hả?" - Thường nhìn nó hỏi lại.

"Mày bị làm sao vậy? Tối qua mày còn hùa với cậu đuổi tao về mà." - Thằng Chất chẳng hiểu ra làm sao - "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Không..."

Tim Thường đập mạnh, cậu dần nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ Dương Khanh kể chuyện của Dương Lộc, nhớ nét mặt hắn buồn thiu, rồi nhớ đến nụ hôn tạm biệt bất thình lình kia. Thường ngẩn ngơ chạm vào trán mình, đầu cậu muốn nổ tung, cậu vò vò tóc thành cái ổ rơm, miệng không nhịn được hét lên:

"A a a a a!"

"Sao vậy? Có chuyện gì kể tao nghe nè. Mày đừng làm tao sợ."

Thằng Chất thấy mà hoảng, Thường không nhìn nó, hai tay cậu ôm lấy khuôn mặt nóng bừng đỏ lựng của mình, trái tim đập như thể sắp xé toạc lồng ngực ra chạy mất.

Sáng đó Thường trốn học, lần đầu tiên cậu lẩn đi mà không có thằng Chất. Thường ra chỗ hồ sen, trèo lên cái ghe cậu hay dùng để đi hái sen, thả dây, chống cây sào dài đẩy nhẹ một cái, đưa ghe vào giữa đám lá sen xanh mướt.

Thường nằm dài ra, tay làm gối, hai chân vắt chéo, tẩn ngẩn tần ngần dòm đám mây trôi lừng lững trên nền trời xanh thẫm.

Thường cảm thấy mình thật giống đám mây kia quá, bản thân cứ mơ hồ, gió đẩy đi đâu thì đi thế đó, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phản kháng với cuộc đời này cả.

Thường thấy có hai đám mây nho nhỏ trôi cùng nhau, cậu nhớ ngày xưa cậu với Dương Khanh cũng thường xuyên đi chung như vậy. Cậu tư Khanh là kẻ không sợ trời không sợ đất kéo theo một đứa nhát cáy luôn miệng lải nhải khuyên hắn trở về, kết quả cũng bị hắn dụ dỗ chơi vui đến quên hết mọi thứ, cuối cùng cả hai đứa đều mềm người.

Hai đám mây đó trôi trôi một hồi, chợt có cơn gió thổi mạnh khiến tụi nó tách ra, đám mây lớn hơn đã bay cao tít, để cho đám nhỏ kia ngơ ngác ở lại.

Thường bỗng cảm thấy tiếc nuối, cậu ước gì mọi thứ vẫn như thuở ban sơ kia, cả hai vẫn chỉ là hai đứa nhỏ tình cờ nương tựa lẫn nhau, trong lòng chẳng có chút vẩn vơ tơ tưởng kỳ quặc nào.

"Tao ghét cái nhà này lắm, tao càng ghê tởm lão già kia. Tao ghê tởm bản thân tao phải mang một nửa dòng máu của lão, tao từng thề rằng tao sẽ không bao giờ trở nên giống loại người đốn mạt đó..."

Hóa ra Dương Khanh căm hận gia đình này như vậy, hóa ra hắn vẫn sống hoài trong đau khổ và tự ghê tởm bản thân vì trót chảy một nửa dòng máu của kẻ đốn mạc đã hại đời mẹ hắn, và việc duy nhất hắn có thể làm là thề rằng không bao giờ hắn trở thành con người đó.

"Nhưng mà... tao lại làm ra cái chuyện không khác gì lão ta cả..."

Tim Thường đau xiết lại khi nhớ đến khuôn mặt cậu tư Khanh lúc nói câu ấy. Cậu cứ tưởng chỉ mình cậu sợ hãi trốn chạy, nhưng rồi cậu chợt nhận ra Dương Khanh cũng là nạn nhân của đêm hôm ấy, và hắn cũng bị nỗi dằn vặt hành hạ suốt hai năm qua.

Thường lấy tay che lên đôi mắt vì bị mặt trời làm chói. Cậu tự hỏi rằng liệu Dương Khanh đã nốc bao nhiêu rượu để có thể đủ can đảm lẫn tỉnh táo mà nói ra hết những điều hắn đã âm thầm chôn giấu suốt bấy lâu nay, rốt cuộc hắn đã cảm thấy thế nào mỗi khi đối diện với sự tránh né của cậu, và rốt cuộc đêm qua cậu tư Khanh mang tâm trạng gì khi rời khỏi phòng.

Sườn mặt có dòng nước mặn chát chảy xuống. Cái cảm xúc khi phải đối diện với sự thật không thể gặp lại mẹ được nữa xuất hiện rõ ràng, dù có phản kháng thế nào thì đến cuối cùng vẫn phải chấp nhận nó. Thường chống người ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt trở nên sáng rõ.

Trong lúc Thường đang thả hồn mình ngoài hồ sen, lớp học bên này đã diễn ra hơn phân nửa với tình trạng chẳng mấy vui vẻ gì. Đặng Danh khô khan vừa viết vừa giảng bài, Dương Lộc thì ngồi bên dưới buồn chán xếp máy bay, một chút cũng không để tâm đến thầy giáo mình.

"Chào thầy."

Đương lúc Đặng Danh vừa sắp qua trang tiếp theo thì Dương Khanh chẳng biết từ đâu ra thình lình xuất hiện bên cửa sổ cất giọng chào khiến thầy giật mình làm gãy phấn.

"Em làm phiền thầy dạy hả?"

Dương Khanh cũng cảm thấy mình hơi vô phép quá, thế nhưng sau đó hắn tinh mắt quét hết một vòng phòng học, phát hiện cái đầu tròn quen thuộc không có ở đây, hắn liền nhíu mày hỏi:

"Thằng Thường đâu thầy?"

"Tui còn đang định hỏi cậu đây. Chủ thì đã đến lớp từ sớm, còn người hầu lại không thấy đâu. Riết rồi tui không biết ai chủ ai tớ luôn."

Thầy Danh nhăn mặt càm ràm, Dương Khanh càng đăm chiêu hơn, tự mình lẩm bẩm:

"Không lẽ tại mình?"

"Cậu nói cái gì?" - Thầy Danh lắng tai nghe - "Tại gì cậu?"

"Dạ không." - Dương Khanh lắc đầu đáp - "Vậy thôi hôm nay thầy dạy út Lộc đi, để em đi kiếm nó coi sao."

"Khoan đã, sẵn đây thì nói chuyện chút đi."

Đặng Danh cùng Dương Khanh ra chỗ rừng tre gần đó, Dương Khanh kính cẩn nói:

"Chẳng hay thầy có chuyện gì quan trọng cần nói với học trò?"

"Cũng không có gì, tui chỉ muốn xác định lại chuyện của trò Thường."

Đặng Danh nhìn hắn đáp, trước ánh mắt không giấu giếm gì của Dương Khanh, thầy gần như đã hiểu phần nào.

"Cậu nói với tui muốn trò Thường theo hầu chủ học, thực tế là muốn tui nhìn thấy năng lực của trò ấy, dìu dắt trò ấy tới nơi tới chốn phải không?"

Dương Khanh có vẻ không bất ngờ gì với câu hỏi của thầy Danh, hắn thành thật gật đầu:

"Thưa thầy đúng vậy. Hẳn thời gian qua thầy cũng thấy nó vốn có thể đi xa hơn nữa."

"Cái này thì tui công nhận." - Đặng Danh cũng gật đầu - "Trò Thường có trí nhớ tốt, học tính toán giỏi, đúng là chỉ quanh quẩn cả đời làm đầy tớ cho người khác thì rất phí... Nhưng mà..."

Dương Khanh thấy thầy ngập ngừng, hắn không cười nữa, thở dài một hơi tiếp lời thầy:

"Nhưng mà tiếc là gan nó nhỏ quá, lòng lại vướng bận chuyện ơn nghĩa, sợ rằng không phải là người khác không muốn giúp nó, mà nó tự giữ chân mình ở lại."

"Đúng vậy. Tui cũng có thử nói chuyện với trò ấy rồi, coi chừng cũng không phải người khó thuyết phục, chỉ có điều tui vẫn không dám chắc được."

"Dạ, quan trọng vẫn phụ thuộc vào nó."

Đặng Danh thấy Dương Khanh có vẻ nặng lòng vì người đầy tớ này quá, thầy suy nghĩ, cẩn thận tìm lời an ủi:

"Xem ra cậu rất quý trò Thường. Mà cũng phải, nào có chủ nào sẵn lòng tìm mọi cách giúp một đứa hầu học hành đàng hoàng được. Tui cũng biết xem chút tướng mặt, trò Thường trán cao và rộng, mặt mũi sáng sủa so với người làm công khác, chắc chắn là người thông mình, chỉ cần trò ấy hiểu tấm lòng của em mà cố gắng, sớm muộn gì về sau cũng sung sướng."

"Nhọc lòng thầy khuyên nhủ."

Dương Khanh bật cười, Đặng Danh chính là một trong những nhà giáo mà hắn tôn trọng nhất khi còn đi học. Thầy ghét cái cảnh phân biệt giàu nghèo, thường nói lời hay, dạy dỗ cũng chẳng hề qua loa. Sau khi thầy về nước, thầy nhận được lời mời của rất nhiều trường học, nhưng thầy lại chọn cái trường nghèo nhất huyện, còn mất công mất sức đi vận động từng nhà lẫn đám nhóc loi choi về học. Thầy bỏ tiền túi ra hỗ trợ tụi nó, còn phụ thêm đồ ăn thức uống để cha mẹ tụi nó đỡ lo.

Dương Khanh mới đầu định mang Dương Lộc với Thường gửi vào trường thầy, ngặt nỗi Dương Lộc còn bướng hơn đám nhỏ nhà nghèo kia, còn Thường thì hắn không thuyết phục được. Cuối cùng chỉ có thể đổi cách, nếu thầy Danh chịu về dạy dỗ hai đứa kia một thời gian, hắn sẽ trở thành mạnh thường quân của trường, còn mời thêm giáo viên khác về thay thầy.

"Có gì mà nhọc lòng. So với số tiền cậu bỏ ra thì nói mấy câu cũng không khó khăn gì."

Đặng Danh cười nói. Dương Khanh liền hắng giọng, không khách sáo mở lời:

"Vậy thầy có thể thôi đánh roi vào tay học trò được không? Tới tối vẫn còn để lằn đỏ hết tay."

_______________

Làm người yêu, làm phụ huynh, làm cả thầy giáo của em (∿°○°)∿ ︵ ǝʌol