Chương 224: Đoản Không
Trần Khánh Ngân còn đang nghi hoặc, tại Ba Lạc Na Trát nhìn thấy lão già xuất ra Thương Khung Huyết Mang mới bất giác nghĩ đến cái gì, con mắt vậy mà toả sáng một cái.
Ba Lạc Na Trát muốn cười thật to lên một tiếng sảng khoái, nhưng đoạn thời gian này cùng Kiêu Y trải qua một số chuyện đôi lứa, hắn vẫn là nhận thức hiện trạng không phải là lúc hắn lắm lời.
Nhưng cái tên này luôn để cho người ta có chỗ kinh ngạc a.
Mạc Thiên Cổ Trường Tồn nhìn đến đuôi mày của Trần Khánh Ngân có chút căng thẳng, lồng ngực phập phồng như đang đánh trống, có lẽ nàng không thể kiểm soát được bình tĩnh của mình, cũng có lẽ nàng đang hy vọng cái gì đó tuyệt không để cho nàng lại thất vọng.
Loại cảm xúc này đan xen giữa khó tin cùng mong muốn đạt được một cái đáp án mà tưởng như trước đó có nằm mộng nàng cũng không thể nghĩ tới có một ngày nàng sẽ đối diện lên tràng cảnh này, như nàng muốn hỏi hắn là ai, chân chính trong đó cũng không hẳn là câu hỏi, mà là nỗi lòng của nàng.
Đã bao đêm nàng không thể chợt mắt? Mái tóc trắng này, tấm khăn tang trắng này đã sớm đại diện cho trái tim của nàng đã héo úa theo một người, có chăng bây giờ loại héo úa này phút chốc mang theo một tia hy vọng về kỳ tích có thể xảy ra.
Nàng muốn một lần đối diện với hắn, nói cho hắn biết cái khoảnh khắc kia chính là thượng thiên ban tặng cho nàng, cho dù nó lấy đi của nàng không biết bao nhiêu nước mắt, lấy đi ngây thơ của nàng, cũng lấy đi rất nhiều thứ khác, nhưng nàng một mực trân trọng lấy cái khoảnh khắc tường chừng đã đánh gục nàng vào vô tận dằn vặt thống khổ, thậm chí kém chút c·hôn v·ùi nàng vào cõi U Minh.
Nàng muốn một lần gặp lại hắn, nói cho hắn biết nàng sẵn sàng đánh đổi hết thảy chỉ để được đánh cược với hắn, nguyện cùng hắn một chỗ lăn lộn có sống cùng sống, thân tử táng chung.
Nàng càng muốn cùng hắn mắt đối ánh mắt, hơi thở chạm lấy hơi thở, cũng chỉ muốn nói cho hắn biết, thời gian qua nàng thật sự cô độc, nếu không vì cố chấp chém g·iết Tàn Thiên Tích, có lẽ thế gian đã không có Trần Khánh Ngân.
Hiện tại nàng đối diện với lão già, một câu hỏi đơn giản hắn là ai, nhưng cất chứa trong nàng là đầy đủ nấc thang đẫm lệ, là ai sẽ thay nàng lau đi những giọt nước mắt này?
Đem ánh mắt long lanh muốn chảy ra nước mắt của Trần Khánh Ngân nhìn lấy, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn vậy mà dâng lên cảm giác không biết phải làm sao để mở lời, dù là hắn trở về, dù là đoạn thời gian này một mực tìm lấy Trần Khánh Ngân, nhưng hết thảy cũng vì hắn mà Trần Khánh Ngân mới trở nên bi thương như vậy, nói cho cùng đều vì hắn.
"Khánh Ngân..."
Giọng Mạc Thiên Cổ Trường Tồn có chút khô khốc, cho dù là hắn trải qua một đời đế hoàng, hậu cung cũng nhiều vô số kể, nhưng có hôn thất nào là do hắn rung động mà hợp thành?
Người ta đến với hắn hết thảy cũng chỉ vì cái danh phận hoàng thất, hắn đến với các loại phi tầng cũng chỉ dừng lại ở việc duy trì dòng dõi đế thất, có người nào thật sự cùng hắn trải qua?
Không có.
Như hắn cùng Trần Khánh Ngân trải qua tại vùng không gian bất quy tắc, cho dù hai người chưa từng mở miệng xác nhận lẫn nhau, hắn lại có thể đem tâm ý của nàng hiểu đến, cũng đã sớm đem nàng làm người muốn che chở đến cùng.
Có lẽ cái lưng già không tốt nhìn, nhưng hắn có ngạo mạn của mình có thể che chở lấy Trần Khánh Ngân.
Trần Khánh Ngân nghe lão già gọi nàng bằng hai tiếng thô ráp, trong lòng lại rung động không thôi. Nàng chưa kịp mở lời, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đã tiếp tục mở miệng:
"Tên của ta không phải là Tây Đường Dân, nhưng người gây nên khoảnh khắc kia, cũng là người muốn cùng nàng đánh cược, muốn cùng nàng lăn lộn khắp chốn, chính là ta."
Trần Khánh Ngân chờ cũng là lời xác nhận này, nàng không cố kỵ còn có Ba Lạc Na Trát nhìn xem, càng không có để ý Mạc Thiên Cổ Trường Tồn một thân già nua, lập tức xà vào lòng hắn, nước mắt lại lả tả rơi xuống.
Không có mỹ từ, không có oán hờn, chỉ đơn giản một cái xà vào lòng nhau, hết thảy lại có thể thay mọi lời nói. Mà cũng là những giọt nước mắt lả tả rơi xuống, đó không còn là đau thương cho tự thân mỏng manh cùng vô lực, đó là giọt nước mắt xoá nhoà đi hết thảy dằn vặt, day dứt, cô độc trong nàng.
Vốn dĩ hắn không phải là người tâm lý, vốn dĩ nàng không phải là người biết tiết chế cảm xúc, nhưng giữa khoảnh khắc cùng khoảng cách, đôi bên chính là như thế lựa chọn cùng nhau.
Có lẽ khoảnh khắc đại diện cho nhất thời, có lẽ khoảng cách có cách rời có cùng nhau, nhưng tại mỗi tâm hồn cùng nhau, tại mỗi nhịp đập chung nhau, khoảnh khắc kia không có trôi đi, khoảng cách kia bất chợt kéo lại...
Khoảnh khắc không có trôi đi, khoảng cách bất chợt kéo lại?
Oanh.
Trong đầu Mạc Thiên Cổ Trường Tồn vậy mà bỗng nhiên có một loại hiểu rõ, Hoành Không cứ như vậy tự hành tiến cấp trở thành Đoản Không, cái này đem đến cho hắn cảm giác càng cường đại cùng thực dụng.
Nếu như Hoành Không cho hắn hiểu được câu nói 'một bước một khoảng trời' Đoản Không lại chứng minh cho câu nói 'thế gian không có khoảng cách nếu như ta biết cách'.
"Khánh Ngân, cảm ơn vì tất cả."