*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là máu!
Quân Dao chạm nhẹ lên đầu Từ Mạn Nhu, đầu ngón tay cô ươn ướt, có lẽ trong lúc ngã xuống đầu của cô ấy đã bị đập vào tảng đá nào đó. Cô run rẩy đưa tay áp lên ngực Từ Mạn Nhu, thấy trái tim vẫn còn đập, cô đỡ run rẩy hơn, nhưng trong lòng vẫn chất chứa vô vàn lo lắng.
Trái tim Quân Dao trầm xuống, vô cùng tuyệt vọng. Bả vai cô bị thương, bây giờ Từ Mạn Nhu lại bị thương nặng hôn mê bất tỉnh. Bọn họ lạc trong rừng sâu tối thẫm, không có đường đi, không có phương thức liên lạc với bên ngoài.
“Mạn Nhu! Tỉnh dậy đi em! Đừng làm chị sợ!”
Cô nức nở ôm Từ Mạn Nhu vào lòng. Ban đêm trời càng lạnh, Từ Mạn Nhu chỉ mặc một chiếc áo hai dây, Quân Dao nhịn đau, cởi áo khoác bên ngoài, lúc cởi áo qua vai trái, cô không nhịn được rên lên một tiếng, đau đến thấu tim gan. Nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, cởi áo đắp lên người Từ Mạn Nhu..
Bây giờ ngồi đây chờ chết không phải là cách hay, nhưng để Từ Mạn Nhu lại thì Quân Dao chưa
bao giờ và cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến. Cô chỉ có thể dùng hết sức mình hét lớn.
“Có ai không? Cứu với!” “Cứu với!”.
“Cứu với!!!”
Tiếng Quân Dao khản đặc, lạc hẳn đi, nhưng âm thanh yếu ớt của cô bị rừng cây thâm u nuốt gọn, trả lại là sự im lặng đến đáng sợ.
Cứ cố kêu như thế, đến tận khi cổ họng chảy máu, hơi thở yếu ớt, Quân Dao ôm Từ Mạn Nhu, biết rằng bọn họ khó lòng qua khỏi đêm nay. Có lẽ định mệnh đã an bài cuộc đời cô và Từ Mạn Nhu phải kết thúc tại đây.
Dù cuộc đời cô có nhiều đau khổ, nhưng được gặp Cố Tư Bạch, được anh yêu và được yêu anh đối với cô đã là điều mãn nguyện nhất rồi. Cô chỉ mong sau này, Cố Tư Bạch sẽ sống tốt, sẽ đặt cô vào nơi góc tim và tiếp tục bước tiếp về phía trước.
“Cảm ơn Tư Bạch! Em yêu anh! Mong kiếp sau lại được gặp anh, bạn bầu cùng anh!”.
Quân Dao thì thầm qua hơi thở đứt quãng, cô ôm Từ Mạn Nhu, dựa lưng vào một gốc cây, thần trí bắt đầu mơ hồ không tỉnh táo, dường như cô thấy mẹ cô đang đứng nơi xa xa, xinh đẹp rạng ngời mỉm cười vẫy tay với cô.
“Mẹ, đợi con!”
Quân Dao thì thầm, cô đứng dậy, đi về phía đó. Cơ thể cô bỗng nhẹ bẫng, những đau đớn dường như tan biến, không còn chút cảm giác, cả người như bồng bềnh trôi về phía mẹ cô.
“Mẹ!”
Mẹ Quân Dao mỉm cười, bà chìa tay về phía cô, nước mắt cô không kìm được tuôn rơi như mưa, nhiều năm rồi cô mới thấy lại bà xinh đẹp, mỉm cười rạng rỡ như thế. Trước đây, trong những giấc mơ của cô, đều là những hình ảnh mẹ cô trong đêm mưa gió kinh hoàng đó.
“Dao Dao, mẹ nhớ con lắm, con gái mẹ đã lớn rồi!”.
"Mẹ!"
Quân Dao òa khóc, đi đến bên cạnh bà. Cô chìa tay ra, đặt lên lòng bàn tay bà. Nhưng khoảnh khắc tay cô chạm đến tay bà thì đột nhiên bà giờ tay đẩy mạnh cô về đằng sau.
“Dao Dao, mẹ yêu con!” Bà thì thầm, rồi cả cơ thể bỗng nhiên trong suốt, tan biến vào màn đêm đặc quánh.