Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 217




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tiếng hét kinh động vang lên. Cả hai cùng sảy chân lăn xuống một cách vực.Vừa rồi trời tối, tâm trạng mệt mỏi, hai người không nhìn rõ, bước lên một bụi cỏ, không ngờ đó là một vách vực thoai thoải. 

Chỉ kịp kêu lên một tiếng, hai thân hình ngã nhào, lăn xuống dưới. Quân Dao đau đến nỗi không thể kêu lên được nữa. Bả vai bị thương của cô mỗi lần va đập xuống đất là một lần cô đau đến mức có cảm giác không thể sống nổi nữa. 

Vách vực không quá sâu, thoai thoải, nhưng khi Quân Dao được một bụi cỏ níu lại để không bị rơi tiếp thì bả vai bị thương va đập quá mạnh khiến cô đau đến nỗi ngất đi, không biết gì nữa. 

Không biết qua bao lâu, Quân Dao mơ màng tỉnh dậy, cả người cô đau đến mức chỉ khẽ nhúc nhích một chút cô cũng phải rên lên. Cổ họng khô khốc, cả người đau đớn, đặc biệt là bả vai nhức nhối vô cùng. 

“Mạn Nhu! Mạn Nhu!” Quân Dao lên tiếng goi. 

Nhưng chỉ có bóng đêm và sự tĩnh lặng đáng sợ vây bọc xung quanh khiến Quân Dao rùng mình sợ hãi. Từ Mạn Nhu không quản nguy hiểm đến đây vì muốn cứu cô, cũng vì dìu cô đi mà cô ấy mới bị ngã như vậy, nên không có lí gì cô ấy bỏ đi trước.Vậy Từ Mạn Nhu ở đâu, liệu có gặp nguy hiểm gì không? 

Trái tim Quân Dao nhói lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô cắn chặt răng, nén đau trở người ngồi dậy. 

“A!” Quân Dao không kìm chế được kêu lên một tiếng. Đau!Vô cùng đau! 

Nhưng dù có đau nữa cô cũng cắn răng chịu đựng, từng chút một bò dậy. Tay phải ôm lấy cánh tay trái để cố định, tránh cho mỗi lần di chuyển tay trái vung vẩy một chút bả vai sẽ vô cùng đau đớn. 

“Mạn Nhu!” Quân Dao gọi, giọng cô đã khản đặc, yếu ớt. “Mạn Nhu!” Cô cố gọi lớn hơn, cổ 



họng đau như rách. Nhưng giờ phút này Quân Dao không thể quản nhiều việc như thế, cô chỉ có thể gấp gấp lần đi từng bước vừa đi vừa gọi tên Từ Mạn Nhu. 

“Á!” 

Cô vấp một viên đá, ngã dúi dụi xuống đất. Cảm giác đau đớn nhân lên cả nghìn lần, suýt chút nữa Quần Dao đau đến ngất đi. Nhưng nghĩ đến Từ Mạn Nhu hiện giờ có thể đang gặp nguy hiểm, không biết sức lực từ đầu, cô vẫn có thể cố gắng chống đỡ đứng dậy, tiếp tục lần mò trong đêm tối tìm cô ấy. 

“Mạn Nhu, trả lời chị đi, đừng làm chị sợ!” 

Quân Dao cố gắng gọi, nhưng xung quanh chỉ có bóng đêm dày đặc và sự im lặng đến đáng sợ. Có khi nào Từ Mạn Nhu cũng bị ngã mà ngất như cô không? Nghĩ thế, Quân Dao cúi đầu, cố căng mắt nhìn trong đêm tối. 

Cô đặc biệt nhìn những lùm cây, bụi cỏ xem Từ Mạn Nhu có mắc kẹt ở đó hay không. 

Tìm kiếm một hồi lâu, càng tìm trái tim Quân Dao càng trùng xuống, lo lắng càng dâng cao, cô đã không còn sức để bước đi, Quân Dao ngã xuống đất, cô bò từng chút một, vẫn kiên trì vừa bám tay vào đất bò đi từng chút vừa gọi tên Từ Mạn Nhu. 

Trời không phụ lòng người, cuối cùng sau một bụi cỏ rậm rạp, cô nhìn thấy một vật thon dài như đôi chân, Quân Dao mừng rỡ quên tất cả mọi đau đớn, gắng gượng đứng dậy đi về chỗ đó. 

“Mạn Nhu!”. 

Cô đi đến nơi, nhìn thấy Từ Mạn Nhu đang nằm im ở đó, cô ấy bị ngất xỉu rồi. 

chapter content