Cô Thành

Chương 9: Sinh tử




Lê Đài Thành không có ban ngày, ta không biết mình đã ở Lê Đài Thành bao lâu, một toà thành rộng lớn như vậy, nhưng ngoài ta và A Quỷ thì không còn ai khác nữa. Những ngày này là khoảng thời gian ta hạnh phúc nhất trong hai mươi năm qua, cơn ác mộng quấn lấy hai mươi năm biến mất, mỗi ngày lại có A Quỷ bầu bạn bên cạnh, mà A Quỷ lại dường như trở về thành thiếu nữ không rành thế sự của hai trăm năm trước, tất cả khói mù đều tan biến, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều vô cùng linh động.

A Quỷ mang ta bay lên toà tháp cao, chúng ta ngồi trên đỉnh tháp, nàng tựa vào vai ta hát, điệu khúc Giang Nam lảnh lót quen thuộc theo cơn gió thanh mát truyền khắp mọi ngõ ngách trong thành.

"Nghe hay thật." Ta nhắm mắt, vòng tay qua vai nàng thầm nghĩ, nếu như năm tháng có thể vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này thì thật tốt.

A Quỷ dừng tiếng hát, ngẩng đầu nhìn ta: "An Tầm, ta sợ."

Ta cười hôn lên đỉnh đầu nàng, "A Quỷ đừng sợ, có ta ở đây." Trước đây ta không bảo vệ được nàng, để nàng bị hành hạ nhiều năm như vậy, hiện tại nhất định ta sẽ bảo vệ được nàng, nếu không thì làm sao xứng đáng với thâm tình của nàng.

A Quỷ cầm tay của ta lên, nghịch ngợm ngón tay của ta như trẻ con, hồi lâu sau mới nói: "An Tầm, ta là lệ quỷ."

"Ta đã giết người, từ trên xuống dưới mấy ngàn tính mạng ở Lê Đài Thành này, trong một đêm đều chết dưới tay ta... Thậm chí có đứa bé còn đang quấn tã.

Ta giết những người đó, ăn hồn phách của bọn họ, nhờ vậy ta mới có thể chạm vào sự vật ở dương gian, ta chất xác của họ lên thật cao, dẫn dụ thú vật xung quanh đến ăn.

Nhiều người chết như vậy, khắp nơi đều là vết máu cùng mùi tanh tưởi, lúc chết bọn họ đều trợn to mắt, giống như muốn lấy mạng ta... Nhưng bọn họ lấy gì để lấy mạng ta đây? Bọn họ không đầu thai được, hồn phách của bọn họ đều bị ta ăn sạch..."

"Đừng nói nữa!" Ta ôm chặt thân thể lạnh băng của A Quỷ, "Là ta phụ nàng, là ta có lỗi với nàng, đừng nói, đừng nói nữa..."

A Quỷ lại tiếp tục nói: "Bọn họ bị trừng phạt là đúng tội... Vì lấy lòng thành chủ mà ngang nhiên phá huỷ tường rào nhà ta, trói ta mang đến tân phòng... Cha mẹ ta quỳ trên đất nài xin bọn họ... Những kẻ đó đạp lên thân thể cha mẹ ta, san bằng nhà ta!

Cha mẹ bị bọn họ giẫm đạp đến chết, khi chết đi ngay cả xác cũng không nhặt được... An Tầm, ngươi nói xem lòng người sao có thể thối nát như vậy?"

Ta tưởng rằng A Quỷ sẽ khóc nên sờ lên gò má nàng, nhưng trên khuôn mặt lạnh lẽo không có lấy một giọt lệ, A Quỷ cũng giơ tay lên sờ mặt của ta, sau đó nhỏ giọng trêu ta, "An Tầm, sao ngươi lại khóc?"

Ta áp lên tay nàng sờ vào mặt mình, quả nhiên ướt thật, còn có chút ấm áp.

"An Tầm, ngươi đừng đau lòng, ta giết những người đó để báo thù cho chính mình, cũng là báo thù cho cha mẹ, ta không hối hận chút nào, ngươi nên mừng thay cho ta."

Ta nắm tay nàng đặt vào hõm cổ, nghẹn ngào hỏi nàng: "A Quỷ, nàng có muốn biến thành người không?"

"Muốn chứ." A Quỷ cười tự giễu, "Trước đây vẫn cảm thấy làm người thật khổ, sau khi làm quỷ rồi mới thấy làm người thật tốt. Chỉ khi làm người mới có thể cùng người yêu bạc đầu giai lão."

"Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*. An Tầm, đây là bài thơ ngươi từng dạy ta đọc, rốt cuộc ta cũng hiểu rõ ý tứ trong đó." A Quỷ đan chặt tay vào những ngón tay ta, "An Tầm, ta đã nắm tay của ngươi, nhưng ta không thể cùng ngươi đầu bạc."

(*Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão là hai câu thơ trong bài Kích cổ 4 thuộc Kinh thi, nghĩa là: Ta nắm tay nàng, (Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.) (Theo thivien.net)

Không phải nàng không thể cùng ta đầu bạc, là ta không thể cùng nàng bạc đầu. Ta ôm nàng nghĩ, A Quỷ, kiếp sau nhất định nàng phải đầu thai thật tốt, tìm một người có thể yêu nàng cả đời, sau đó sống bên nhau.

"An Tầm." Khuôn mặt A Quỷ đầy vẻ khẩn cầu mà nhìn ta, "Sau này ngươi yêu người khác, đừng quên ta có được không?"

"Nha đầu ngốc." Ta cong ngón tay cọ lên chóp mũi nàng, "Ta sẽ không yêu người khác."

Cả đời Kha Ngữ Lam chỉ yêu một mình Lê Tuyết, cả đời Bạch An Tầm cũng chỉ yêu một mình A Quỷ. Trái tim con người nhỏ như vậy, đã bị một người lắp đầy rồi thì làm sao có thể chứa thêm người khác?

A Quỷ buồn bã nói: "Giá như ta còn sống thì tốt quá."

A Quỷ, nàng sẽ sống, đây là điều nàng xứng đáng.

Trong Lê Đài Thành chẳng phân biệt được ngày đêm, không có thời gian, nhưng ta biết, Vô Chân đạo nhân đã sắp đến.