Cô Thành

Chương 10: Nợ tình




Vô Chân đạo nhân đến đúng giờ, lặng lẽ xuất hiện sau lưng ta và A Quỷ, cây phất trần bên hông chỉ lộ ra một dúm da cao cấp không dính chút bụi. Tay nàng cầm phất trần, thừa dịp A Quỷ không kịp chuẩn bị, nhẹ vung lên một cái, A Quỷ chợt mất đi thần trí, ngã vào vòng tay ta.

"Công tử, đã lâu không gặp." Vô Chân uể oải buộc phất trần trở lại thắt lưng, một tay đặt trước ngực, niệm một câu Vô lượng thọ Phật, giữa hai lông mày đều mang vẻ nghiêm túc, khác xa một trời một vực so với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch trước nay ta từng thấy.

"Đạo trưởng, ngươi đã đến rồi." Ta hơi mỉm cười với nàng.

Khi một người sắp chết, ta những tưởng sẽ sợ hãi không thôi, ngờ đâu khi thật sự đi đến bước này, ta lại bình tĩnh lạ thường. Có thể ở cùng A Quỷ trong bốn mươi chín ngày này đã là phúc báo lớn lao, mọi người đều nói Đại công tử Bạch An Tầm của Bạch thị Dương Chau là một con mọt sách không biết hưởng lạc, nhưng so với bọn họ, chẳng qua là ta biết thế nào là đủ.

"Công tử, không nói đến chuyện ngươi bỏ qua phú quý hưởng không hết của sau này, còn có lệnh tôn lệnh đường vẫn đang ở Dương Châu khổ sở chờ ngươi trở về, ngươi... thật sự là đã nghĩ kỹ rồi?"

Ta ôm A Quỷ đứng dậy, "Đạo trưởng, không cần nhiều lời, động thủ đi."

Sinh làm người, trên đời này có ai mà không thiếu nợ tình cảm người khác. Kiếp trước, ta thiếu Lê Tuyết một lời hứa chưa hoàn thành, kiếp này, ta nợ cha mẹ chữ hiếu cùng một gia đình đầm ấm. Một bên là người thương chờ đợi ta đã hai kiếp, một bên là ân sinh dưỡng của cha mẹ, cuộc sống xưa nay khó lưỡng toàn, lần này, ta chỉ có thể tạ lỗi với cha mẹ.

Không vâng lời cũng tốt, bất hiếu cũng được, cô gái trong ngực đã chờ đợi ta hai kiếp, nàng không thể đợi thêm được nữa.

Ta đứng trên ngọn tháp cao của Lê Đài Thành, đưa mắt nhìn bốn phía, sa mạc bằng phẳng rộng lớn, nhưng cũng thật trống trải, cả một vùng hoang vu mênh mông như vậy, nhưng ngay cả một con kiến cũng không nhìn thấy. A Quỷ từng nói, trong Lê Đài Thành oán khí quá nặng, một khi vật sống vào thành thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng ở nơi tử thành không thấy ánh mặt trời này, A Quỷ đã cằn cỗi trông giữ hai trăm năm.

Ta đẩy cánh cửa gỗ thông xuống đáy tháp, khung cửa kêu cót két, hai trăm năm đã qua, mọi thứ trong thành đang dần bước chân vào mộ địa.

"Đạo trưởng, có thể đi xuống với ta không?"

Vô Chân gật đầu, "Được."

Hầu hết hơn trăm bậc thang gỗ đã mục nát, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết đao khắc trên bậc thang, cũ mới sâu cạn không đồng nhất, dày đặc chằng chịt, tựa như những hoa văn điêu khắc trên bậc thang từ lúc ban đầu.

Đôi giày cỏ rách bươm của Vô Chân giẫm lên những vết khắc, tấm tắc cảm thán, "Quái lạ, quái lạ."

Ta cười, "Quái ở nơi nào?"

Vô Chân cúi người, sờ sờ lên bậc thang cũ nát đầy bụi bặm, "Lệ khí trên những vết khắc của nữ quỷ kia sẽ không tiêu tan qua năm tháng, nhưng lệ khí trên những vết đao khắc mới đây lại hoàn toàn không có, như vậy chẳng phải rất quái lạ ư?"

"Đạo trưởng có biết Lê Đài Tháp này có bao nhiêu bậc thang không?"

Vô Chân lắc đầu.

Ta nói: "Ba trăm sáu mươi lăm bậc."

Đây là A Quỷ nói cho ta biết, lúc nói những điều này, nàng siết chặt lấy những ngón tay ta, dẫn ta đi từng bậc một, sau đó dừng lại trước một bậc thang, dùng pháp thuật khắc xuống một vết đao.

"Lại qua một ngày." Nàng nói, "An Tầm, trước đây ngươi dạy ta, thệ giả như tư phù*, có phải là có ý này không?"

(*Một câu trong "Luận ngữ", Khổng Tử nói rằng "Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ", nghĩa là: thời gian như sông chảy, ngày đêm vẫn không ngừng.)

Bàn tay nàng yếu ớt như không xương, toàn thân lạnh ngắt, dù có nắm trong tay, ủ thế nào cũng không ấm.

Nàng đã đếm hết các bậc thang gỗ ở Lê Đài Tháp, lại đếm một nắm cát có bao nhiêu hạt, tường thành có bao nhiêu khối gạch, trong đó có bao nhiêu cái là nửa khối, bị tổn hại có bao nhiêu, lại có bao nhiêu khối còn nguyên vẹn.

"Trong Lê Đài Thành không có chuyện gì ta không biết!" Vẻ mặt A Quỷ đầy tự hào.

Phải cô đơn đến mức nào mới đếm đi đếm lại những thứ này, đếm đến mức bản thân nhớ rõ?

A Quỷ nói nàng thích nhất là đếm bậc thang gỗ trong tháp nên không dám đếm nhiều, chỉ sợ đếm quá nhanh sẽ lập tức xong, không thể làm gì khác ngoài việc mỗi ngày khắc một vết lên bậc thang.

"Tổng cộng cũng chỉ có hơn ba trăm bậc thang, nếu khắc hết rồi sẽ phải làm thế nào đây?" Ta trêu chọc nàng.

"Vậy thì khắc lại từ đầu lần nữa thôi."

Lời nói thật nhẹ, nhưng đè xuống lòng ta, lại nặng tựa Thái Sơn.

Cũng không biết ba trăm sáu mươi lăm bậc thang này, nàng đã đếm từng bậc một bao nhiêu lần, đã khắc lên đó bao nhiêu dấu vết.

Ta như đang lạc vào cõi mơ, A Quỷ trong lòng đột nhiên ôm ngực kêu lên một tiếng.

Vô Chân nói: "Mặc dù nàng đang hôn mê, nhưng đau đớn vẫn còn đó, cuối cùng vẫn không chịu đựng được."

Ta tăng tốc độ, bước xuống một tầng, đẩy cửa một gian nhà cổ trong tháp. Không giống như những nơi khác tích đầy bụi đất, trong nhà rất sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường gỗ, là nơi cư trú của ta ở Lê Đài Thành.

Ta đặt A Quỷ nằm xuống giường, nói với Vô Chân: "Đạo trưởng, nhanh một chút."

Vô Chân lắc đầu cảm khái: "Hồng trần khổ não, thất tình lục dục, rốt cuộc người phàm vẫn nhìn không thấu."

Ta chỉ cười không nói gì. Nếu không có thất tình lục dục này, sống hay chết có gì khác nhau?

Phất trần của Vô Chân biến thành một lưỡi đao sắc bén, ta nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau của mũi đao đâm vào da thịt, nhưng hồi lâu vẫn không thấy.

Mở mắt, chỉ thấy A Quỷ đang dựa vào thành giường với vẻ mặt dữ tợn, tay siết mũi đao, tiếng thở như ống bễ già nua, vù vù vang dội.

"Bạch An Tầm, ngươi là thứ gì vậy? Dù ta có hồn phi phách tán, không vào luân hồi, cũng không đến lượt ngươi bố thí cho ta!" A Quỷ cười lạnh, "Ngươi cho rằng như vậy xem như là trả hết nợ cho ta sao? Bạch An Tầm, ngươi cho rằng như vậy ngươi sẽ lập tức được giải thoát? Ngươi đừng mơ tưởng!"

Lời nói của A Quỷ chua ngoa sắc bén, nhưng cơ thể lại vì không chịu nổi mà ngã xuống, bàn tay gầy guộc vẫn siết lấy lưỡi đao bén nhọn không buông.

"Đúng, ta muốn tìm sự giải thoát." Ta chắp tay hừ lạnh, "Lê Tuyết, nàng dám làm vậy, chẳng qua là vì dựa vào ân tình Bạch An Tầm ta nợ nàng kiếp trước, nàng không cho ta trả lại, ta càng muốn trả sạch."

Ta đột nhiên tiến đến trước thanh kim đao, đoạt lấy chuôi đao trong tay Vô Chân, dựa theo vị trí quả tim đâm mạnh vào một nhát, khoảnh khắc ấy, ta nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt A Quỷ.

Lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua da thịt lại không hề đau đớn, từ miệng vết thương bắn ra một màu đỏ tươi, máu từ tim và phổi hòa lẫn vào nhau, khó thể phân biệt.

Vô Chân nhanh tay chấm máu của ta vẽ ra một lá bùa, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, lá bùa hút no máu tươi nhẹ nhàng bay đến bên cạnh A Quỷ, dù nàng có kháng cự thế nào thì nó vẫn dính chặt lấy vị trí nơi trái tim nàng.

"Không... Không... A a a —— "

Quanh người A Quỷ toả ra bạch quang chói mắt, toàn thân nàng như muốn vỡ tung, gào thét thê lương: "Bạch An Tầm —— "

Ta chỉ cảm thấy máu trong tim đã chảy hết, nhắm mắt ngã xuống giường.

A Quỷ, ta yêu nàng.

Chỉ mong kiếp sau nàng không phải đầu thai làm nữ nhân, thế đạo như vậy, làm nữ nhân quá khổ sở, sinh tử đều không phải do mình, cần gì phải tự chuốc lấy khổ.

Toàn thân ấm áp, giống như đang đắm chìm trong suối nước dịu êm, ta nghĩ, hồn phi phách tán cũng không phải là chuyện gì quá đau đớn.