Ta tự mình đánh xe cho nàng, vun vút lao đi trong màn mưa đêm đất Đông Kinh.
“Tới chưa?” Thỉnh thoảng, lời nàng hỏi lại vọng từ trong xe ra. Tiếng nàng nức nở đeo bám cả con đường, thứ tiếng mơ hồ ấy là điều duy nhất ta có thể phân biệt được giữa muôn trùng hỗn loạn.
“Sắp rồi, sắp rồi…” Ta đáp, vung roi quất con trâu duy nhất kéo xe. Con vật trước nay vẫn luôn thủng thỉnh nước kiệu vứt bỏ thói quen một bước ba than của nó, hoảng sợ tung vó, bánh xe gắn với hai càng bên dưới xe lộc cộc nghiến lên mặt đường ngút ngàn hoang vắng.
Phố xá phồn hoa ban ngày chợt phai sắc thành những mảng tường loang lổ tối màu, khóe mắt ta theo gió vọng xa, chúng ta hẳn đã đi được một quãng đường rất dài. Mưa giăng không dứt cùng nỗi bi thương lòng nàng đập lên người ta, thấm ướt xiêm áo ta, cảm giác ẩm thấp ồ ạt ùa vào, đến đáy lòng cũng bị rét mướt nhuốm đẫm.
Nghe tiếng nàng khóc làm ta lo lắng không yên, song, ta chẳng dám ngoái lại, chỉ liên tiếp gia roi, hi vọng tốc độ có thể dẫn chúng ta vượt qua khốn cảnh lúc này ngay tức thì.
Từ lúc nào mà con đường từng qua lại không biết bao nhiêu lần lại trở nên đằng đẵng đến thế? Như phải dài bằng số đường ta đi cả nửa đời.
Nàng khóc suốt.
“Vẫn chưa tới sao?” Nàng lại thút thít hỏi.
Ta há miệng, lại chẳng thốt lên được một chữ nào. Trong sát na ấy, ta chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ yếu đuối bất lực như lúc này, rồi lại bi ai nhận ra, kỳ thực ta cũng chẳng dám chắc rằng mình có thể chở được nàng đến bờ bên kia của bóng tối mịt mùng đêm nay.
Băng qua thêm mấy khu phố nữa, vất vả mãi chúng ta mới chạy được lên đường lớn bên ngoài Tây Hoa Môn. Vén đi lớp lớp mưa mù, hoàng thành nguy nga từ từ trở nên rõ nét, dưới mái hiên phủ ngói lưu ly treo mấy dãy đèn lồng, trên bức tường đan xen gạch đá chạm khắc hình rồng phượng cuốn mây, đây chính là đích đến chúng ta đi chuyến này.
Tây Hoa Môn đã sớm đóng cửa, cấm vệ giữ cửa thấy xe ta có xu thế tới gần, lập tức quát: “Người phương nào mà to gan thế hả, dám đánh xe tới gần cửa hoàng thành!”
Ta hơi do dự rồi dừng xe lại, bấy giờ mới quay đầu ra sau, định xin nàng chờ một lúc để ta lên thông báo trước, đã thấy nàng tự vén rèm đi ra, xuống xe rồi lập tức chạy ào về phía cửa hoàng thành.
Nỗi bi thương cực độ đã khiến nàng ban nãy quên cả chỉnh lí trang dung, vẫn nguyên bộ dáng khi chúng ta rời khỏi dinh thự, mái tóc dài xõa xượi, vạt áo hơi lộn xộn, không choàng khăn cũng chẳng khoác gấm, tấm áo ngoài dở thời trái mùa kia cũng là ta lúc ấy phủ vội thêm cho nàng.
Nàng cứ thế để mặc mình khóc lóc chạy về phía Tây Hoa Môn, chưa lại được gần đã bị hai cấm vệ đón đầu ngăn lại, một người bắt lấy một cánh tay nàng, phẫn nộ gầm lên định đuổi nàng đi, mà nàng lại cũng càng thêm điên cuồng, không biết lấy đâu ra sức lực, vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người hai bên, rảo bước chạy vội tới trước Tây Hoa Môn.
Nàng vươn hai bàn tay nhỏ bé, ra sức vỗ lên cửa cung đóng chặt, cất giọng nghẹn ngào gọi: “Cha, mẹ, mở cửa! Cho con về…”
Hai tay cấm vệ nháo nhào, tới tấp xua đuổi nàng. Nàng bị hai gã cấm vệ cao lớn kéo đi, tay vẫn gắng hết sức với ra trước, muốn chạm tới cửa cung lạnh lẽo sơn đỏ đinh vàng. Nàng không ngừng gọi cha mẹ, có cơn sấm dằn xuống, tiếng mưa gió nghe như khản đặc, tiếng nàng kêu khóc yếu ớt xuyên qua đó, thê lương không gì sánh bằng.
Cấm vệ kéo nàng ra ngoài mấy chục bước rồi dừng lại, ném phịch nàng xuống đất, thấy nàng còn định đứng lên chạy về, một trong hai nổi giận, chặn đứng nàng, mắng: “Mụ điên ở đâu ra mà dám dương oai chốn này!”, nói đoạn xoay ngược cái kích cầm trong tay, vung lên thật cao, đòn roi chỉ chực giáng xuống người nàng.
Gã không hạ đòn được, bởi ta giữ lấy cổ tay gã từ phía sau.
Cấm vệ quay đầu nhìn, ngay sau đó giận dữ quát hỏi: “Ngươi là ai!”
Ta không đáp, ánh mắt lướt qua vai cấm vệ, nhìn nàng lồm cồm trên mặt đất.
Nàng nằm nhoài, nước mắt ròng ròng bất lực, sắc mặt trắng bệch, thân mình gầy gò náu dưới tấm áo bào nhạt màu rộng thùng thình, hệt như một vệt trăng mỏng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cấm vệ càng thêm tức tối rút phắt tay ra, quay sang đánh ta, lần này lại bị đồng bạn gã gọi dừng.
“Gượm đã! Tôi biết y!” Tay cấm vệ còn lại nói, quan sát ta thêm một lượt từ trên xuống dưới rồi mới hạ giọng khẳng định với gã cầm kích: “Y là trung quý nhân Lương Hoài Cát, trước đây từng ra vào cung mấy lần.”
Gã cầm kích sững người rồi ngoảnh lại nhìn người con gái vừa bị họ đẩy ngã, ấp úng hỏi: “Vậy, tiểu nương tử đây là…”
Ta bước lại đỡ nàng dậy, xác nhận nàng không bị thương tích gì rồi mới quay sang nhìn cấm vệ, trả lời câu hỏi của gã.
“Duyện quốc công chúa”, ta nói.