Chương 65: Xuất viện
"Tình trạng bệnh nhân giường số 13 trong một tháng nay như thế nào rồi?"
"Sức khỏe đã tương đối ổn định nhưng dường như tinh thần xảy ra một chút vấn đề, dù rằng không có hành vi quá khích nhưng thường xuyên nói chuyện một mình và luôn lẩm nhẩm nói chuyện với một "cô gái" trong trí tưởng tượng."
"Như vậy thì có thể để cậu ta xuất viện chưa bác sĩ?"
"Hừm..." Người đàn ông mặc áo khoác trắng trầm ngâm nhìn hồ sơ bệnh nhân.
Triết Ninh đương nhiên quen người bệnh nhân này, bởi vì hắn chính là bác sĩ của Ngạn Huyền từ vụ của Dược Hoàng. Hắn khẽ nhấc lên mắt kính mà nói ra quyết định của mình.
"Vấn đề về tâm lí thì tương đối phức tạp, cậu ta nhiều lần rơi vào trạng thái c·hết đi sống lại như thế đương nhiên tâm lí sẽ bị khủng bố nặng nề. Theo tôi rằng việc này không nên quá gấp, vấn đề dần rồi sẽ được giải quyết."
"Nếu không có việc gì thì có thể để cậu ta xuất viện."
Mặc dù trong khoảng thời gian này y viện được trả một số tiền rất lớn để chữa trị cho Ngạn Huyền nhưng bọn hắn cũng không dám nhận nhiều. Nguyên nhân là vì tiền đó chính là của người Đường gia, thế lực như vậy tốt nhất không nên dính líu tới chứ đừng nói đến việc móc tiền từ họ.
"Quyết định vậy đi." Triết Ninh tháo kính xuống, xoa vuốt huyệt thái dương. Ca bệnh này khiến hắn nhức đầu rất lâu rồi, cũng nên kết thúc nhanh thôi.
"Vâng bác sĩ."
---
Trong căn phòng bệnh trắng xóa, ánh đèn huỳnh quang sáng trưng cứ chảy thẳng vào đôi mắt Ngạn Huyền. Nhưng hắn lại cứ như người vô hồn mà nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Lạch cạch.
Tiếng giày vọng lại đánh thức hắn khỏi cơn si mê, vô thức quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra,
Sợi tóc đen nhánh phấp phới theo từng bước chân tiến tới, gương mặt non nớt cùng chiều cao khiêm tốn lập tức làm nổi nên vẻ dễ thương của cô gái nhỏ ấy.
Ngạn Huyền thấy nàng lập tức thoát khỏi trạng thái tham ngộ [Vận Rủi Thấu Thị]. Nguyên nhân chính là bởi vì cảnh báo của hệ thống đã hiện rần rần ngay trước mắt rồi.
[Kí chủ vui lòng tắt [Vận Rủi Thấu Thị] để tránh bất kính với Người trước mắt.]
Ngạn Huyền không biết nàng là ai nhưng nàng đã bắt đầu xuất hiện trước mặt hắn từ nửa tháng trước rồi. Mỗi lần đều như thế, đi đến trước mặt hắn và không nói điều gì cả. Nhưng điều lạ rằng trong y viện này thì ngoài hắn ra không còn ai có thể nhìn thấy nàng nữa cả.
"Cô gái... cô tên gì?" Ngạn Huyền phân vân hồi lâu vẫn không tìm ra được xưng hô thích hợp, đành dùng đại một từ, có lẽ nàng sẽ không để ý đâu nhỉ?
Cô gái nhỏ kia vẫn im lặng nhìn lấy hắn, đôi mắt trong trẻo như hai viên đá quý cứ chòng chọc hướng về Ngạn Huyền.
Không hiểu thế nào mà mỗi lần Ngạn Huyền nhìn nàng thì bản năng luôn muốn nhào nặn gương mặt non nớt ấy, nhưng lí trí luôn bắt kịp theo để dẫm nát ý tưởng đó sâu vào trong lòng không để nó phát tác. Hắn biết rằng nếu làm vậy thì hắn sẽ c·hết ngay lập tức.
Bỗng một ngọn gió thoáng quá, cuốn theo một mảnh giấy rơi vào tay Ngạn Huyền.
"Tiểu Linh."
Hắn khẽ liếc nhìn qua bảng thông tin của nàng.
[Tên: Tiểu Linh]
[Chủng tộc: Người?]
[Thiên phú: Không thiên phú]
[Cấp: ?]
[Kinh nghiệm: ?]
[Sức mạnh: ?]
[Phòng thủ: ?]
[Nhanh nhẹn: ?]
[Máu: ?/?]
[Kỹ năng: ?]
[Chú thích: ?]
Lúc trước thì mọi thứ đều được mặc định là dấu chấm hỏi, nhưng lúc này khung tên đã được thay thế bằng cái tên mới mà nàng đưa ra.
Tiểu Linh khẽ nghiêng đầu giương đôi mắt trong trẻo nhìn Ngạn Huyền, dường như đang tự hỏi rằng hắn đang làm gì.
"Thôi được, có vẻ như giao tiếp bằng phương thức thông thường là không được rồi." Ngạn Huyền thở dài quay người ra đối mặt với ánh nắng cửa sổ.
Một ngày mới, mấy khi gió ùa vào nơi đây, quá nhiều thứ để nghĩ suy và lo lắng.
[Kí chủ nhận được nhiệm vụ mới.]
[Nhiệm vụ: Đồng hành.]
[Mô tả: Tiểu Linh là một vị đồng hành sẽ luôn đứng về phía ngươi, nhưng nàng sẽ cảm thấy chán nếu không được trải qua những điều thú vị, vì vậy ngươi hãy dẫn nàng đi khám phá những điện ngục ngoài kia.]
[Mục tiêu: Đưa Tiểu Linh đi chinh phục 0/6 điện ngục.]
[Ban thưởng: Một món quà bí ẩn.]
[Thời hạn: Không có.]
[Trừng phạt: Có khả năng rằng nàng sẽ ngoạm đầu của ngươi nếu như không thỏa mãn được nàng.]
"Cũng khó tính quá nhỉ?" Ngạn Huyền chỉ mỉm cười lướt qua những dòng thông tin ấy. Đối với hắn mà nói, chuyện sống c·hết đã quá đỗi bình thường rồi, trải nghiệm cận tử cũng chỉ như là cơm bữa mà thôi.
Lạch cạch.
Tiếng mở cửa vang lên.
Một viên y tá bước vào bên trong chào hỏi.
"Nếu như hôm nay không có vấn đề gì thì cậu sẽ được xuất viện."
"Ừm." Ngạn Huyền khẽ gật đầu, tùy ý để viên y tá kia kiểm tra sức khỏe của mình.
---
Ngạn Huyền bước ra khỏi cổng bệnh viện, hắn hít một hơi thật sâu để cảm nhận những luồng gió mát đang chảy vào trong phổi.
Có một điều khiến hắn tương đối bâng khuâng rằng rốt cuộc hắn đã bị đuổi học chưa. Dù sao suốt thời gian này hắn không cách nào nhận được thông tin từ trường học, rời khỏi bệnh viện đi trực tiếp thì không được, còn điện thoại đã p·hát n·ổ lúc bên trong điện ngục rồi.
"Mà thôi, đi học đối với mình hiện tại có còn lợi ích gì nữa đâu chứ? Có hệ thống ở đây thì chỉ có cắm mặt vào điện ngục đánh thôi."
Mục tiêu trước mắt hiện tại của hắn chính là hoàn thành chuỗi nhiệm vụ liên hoàn gồm 99 nhiệm vụ nối tiếp nhau. Nhưng kể từ khi ra điên ngục đến bây giờ thì hắn vẫn chưa thấy thông báo ban phát nhiệm vụ thứ 2.
Ngạn Huyền suy xét từ đầu đến cuối một lần và hiểu ra được vấn đề.
"Có lẽ nhiệm vụ không phải ngẫu nhiên mà là phải dựa vào một điều kiện nào đó mới có kích hoạt được. Dù là trước hay bây giờ vẫn vậy." Ngạn Huyền lập tức biết được việc mình cần phải làm tiếp theo.
Hắn dựa vào kí ức ngắn ngủi của mình tìm đến manh mối thích hợp.
Và tiếp theo chính là cần một phương tiện để di chuyển đến nơi đó.
"Có lẽ... mình nên chuẩn bị thêm một ít tiền cho sau này." Ngạn Huyền thấy số dư trong tài khoản của mình đang dần cạn kiệt đi mà lòng cứ bồi hồi. Cuối cùng hắn cắn răng gọi một chuyến xe ôm công nghệ, xem như đấy là giá trị cuối cùng của món tiền trong túi.
Đợi khoảng vài phút liền đã có người tới đón.
"Muốn đi đâu đấy cậu?"
"Để xem nào..." Ngạn Huyền mở điện thoại lên xem vị trí cụ thể của nơi mà cần đến.
"Phiền anh chở tôi đến công viên Tuổi Thơ với."
"Công viên Tuổi Thơ?" Người lái xe kì quái nhìn Ngạn Huyền, quét một lượt từ đầu đến chân chàng trai trẻ này. Quái, chàng trai trông thế này cũng có thể vào được đó à?
"Ý tôi là khu vực quanh đó thôi." Ngạn Huyền tức khắc nhận ra được sự bất thường, nhanh chóng sửa đổi lại lời của mình. Dù sao nói như hắn thì rất dễ mang đến sự chú ý.
Đương nhiên, công viên Tuổi Thơ cũng không phải ai cũng có thể vào được. Nơi đó ngoại trừ là công viên ra thì còn là một khu để thử nghiệm những công trình nghiên cứu mới dưới dạng là một trò chơi dành cho trẻ em.
Muốn vào được bên trong đó không chỉ phải sỡ hữu một chiếc vé đặc biệt với giá trên trời mà còn phải trải qua những thủ tục rườm rà chứng minh, xấc thực thân phận mới được vào trong tham quan trải nghiệm.
"À... tưởng gì, vậy lên xe đi. Chỗ đó cách nơi đây không xa lắm, chỉ cần tầm chục phút là tới ngay ấy mà."
Ngạn Huyền l·ẳng l·ơ ngồi lên trên xe, chẳng mấy chốc đã đi được một đoan đường.
Có một điều mà cả hai người đều ăn ý không nhắc đến, chỉ có thể ngầm hiểu với nhau mà thôi. Đó chính là công viên Tuổi Thơ ấy, thuộc sỡ hữu của Đường gia.