Chương 25: Cầu Hôn
"Diệu Ly, em có thể làm vợ anh không?" Quách Huyên quỳ một gối xuống mặt cỏ xanh mơn mớn.
Những cơn gió mát mẻ khẽ thoáng qua trên những ngọn cỏ thảo nguyên khiến chúng lung lay theo từng nhịp. Có lẽ đó cũng chính là ngọn gió mở đầu cho một cuộc tình hạnh phúc mới.
Giờ phút này đây, Ngạn Huyền đã hoàn toàn chìm vào trong huyễn cảnh này, không phải với tư cách của góc nhìn thứ ba mà là với tư cách của người tên là Quách Huyên. Đúng vậy, hắn đã trở thành Quách Huyên, tuy thế nhưng hắn lại không thể điều khiển cơ thể theo ý muốn được, chỉ có thể quan sát mọi thứ và sau đó chậm rãi đưa ra kết luận.
"Vâng, em đồng ý!" Diệu Ly là một cô gái vô cùng đẹp, đây là lần đầu tiên Ngạn Huyền nhìn thấy một "nàng thơ" khó có thể miêu tả bằng mỹ từ đến vậy, mang cả Đường An ra đây thì chỉ có phần kém chứ không thể có nổi phần hơn.
Đây chính là cảnh cầu hôn trong truyền thuyết đấy sao?
Ngạn Huyền vẫn chưa rõ ràng tình cảnh trước mặt lắm, theo nguyên tác thì người con gái làm gì có đồng ý đâu? Còn nữa, chiếc nữa mà "hắn" đang nâng về phía Diệu Ly cũng không phải là [Ma Linh] như lời đồn. Điều này tạo ra vô số các mâu thuẫn so với lại những gì hắn từng nghe qua, hoặc cũng có thể là nguyên tác chỉ là dị bản thôi còn đây mới thật sự là gốc gác mọi nguồn sự thì sao?
Ngạn Huyền tạm thời không biết được chuyện đó, chỉ đành quan sát tiếp diễn biến sự việc.
Sau khi Diệu Ly đồng ý lời cầu hôn, Quách Huyên trao tặng cho nàng chiếc nhẫn tại ngón áp út trái. Trông nàng vô cùng hạnh phúc khi hắn làm điều như vậy, mọi thứ đều rất lãng mạn và đầy ắp tình thương. Trao chiếc nhẫn cưới xong, Quách Huyên trực tiếp tặng cho nàng cái ôm ấp, một nụ hôn nồng ấm.
"Mình đến đây là để trải nghiệm ký ức chứ có phải đến đây để ăn cơm chó đâu trời? Dù là góc nhìn bây giờ mình đang là người trong cuộc nhưng mà Quách Huyên cũng đâu phải là bản thân đâu. " Ngạn Huyền khó chịu "nhìn" cặp tình nhân thể hiện tình cảm với nhau. Tuy rằng hắn hiện tại đang là "người thứ ba" nhưng mà bản thân cũng không có nhu cầu kỳ lạ như thế.
Bọn hắn dắt tay nhau vui đùa dạo chơi trên đồng cỏ bao la rộng lớn, tiêu diêu tự tại không có điều thương đau cản trở nào. Có thể nói rằng cuộc sống hiện tại của bọn hắn vô cùng hạnh phúc, hoàn toàn không có chuyện hài cốt như đã kể, hoặc là Ngạn Huyền đã bỏ quên chi tiết nào đó chăng?
Nhưng mà chính sự là chính sự, chuyện ngoài lề cũng có cái hay của riêng nó.
Thông qua những lần dạo chơi trên thảo nguyên thì Ngạn Huyền như được một vé tham quan điện ngục miễn phí mà không tốn sức di chuyển tí nào. Những cảnh đẹp nhất, những kỳ quan yên bình nhất đều được khắc ghi trong trí nhớ của hắn.
Cũng có thể đây chính là một món quà nhỏ mà mảnh vỡ ký ức dành tặng cho Ngạn Huyền, giúp hắn hiểu sâu sắc hơn về nơi này.
Những mảnh trời xanh mây trắng mỗi khi bình minh đến, những khung trời đỏ rực của khoảnh khắc hoàng hôn lãng mạn, những cơn gió mát mẻ dịu dàng vào ngày thu buồn tủi, những lúc bên nhau san sẻ ấm lạnh trong ngày đông giá rét, những ánh nắng cực đoan lúc mùa hạ rực rỡ, những luồng hương hoa đầy sức sống vừa ngấm hơi xuân.
Nếu như nói Ngạn Huyền không thỏa mãn thì đó chắc chắn là dối trá, sự ngọt ngào này gần như hoà tan cả con tim hắn rồi.
Nhưng thông qua những trải nghiệm này thì Ngạn Huyền cũng đã hiểu "bản thân" mình hơn. Quách Huyên là một người lưng hùm vai gấu, cao to khỏe mạnh nhưng mà trong từng hành vi đều dịu dàng đối với nàng dâu của mình, không lúc nào bốc đồng hay là quá khích khi tranh cãi. Còn Diệu Ly là một người khá lanh lợi và vô cùng hiểu tâm lý của Quách Huyên, mỗi lúc hắn buồn thì nàng sẽ luôn có cách xua tan đi nỗi lo âu ấy chỉ bằng khả năng ngôn ngữ vô cùng tinh tế.
Tuy nhiên có một thứ Ngạn Huyền rất không rõ ràng chính là hiện tại đang là bối cảnh của năm mấy, trang phục của hai ngươi đều là thuần chức nghiệp thiên phú, bên cạnh đó thì suốt đoạn ký ức này chưa từng xuất hiện một thiết bị hiện đại nào. Cứ như thể lúc này chính là vào khoảng chừng vài nghìn năm về trước, trước cả thời công nguyên. Ngạn Huyền chỉ biết là niên đại này đã có sự xuất hiện của thiên phú, cùng với thuật ngữ "trang bị" rồi.
Lịch sử là môn học khô khan nhưng nó sẽ luôn là một thứ vô cùng hấp dẫn nếu như được trình bày đúng cách và đặt trọng tâm đúng vào nơi. Vì lẽ đó mà Ngạn Huyền không khỏi cảm thán rằng lịch sử thế giới này quả thật là điều gì đó rất cuốn hút sự tò mò người khác, bằng những nét kỳ ảo vốn có và chân thực như chỉ đơn thuần là kể lại một câu chuyện được xảy ra, cho người đọc tự cảm nhận một cách sâu sắc, chứ không phải những triết học khô khan hay là cái tinh thần dân tộc dễ dàng tẩy não con người này kia.
"Để anh dẫn em đi đến một nơi." Quách Huyên chủ động lên tiếng với Diệu Ly, bầu trời bây giờ đã nhiễm đậm màu hoàng hôn.
"Nơi nào vậy anh?" Nàng tò mò rốt cuộc nơi đó là đâu mà hắn lại lập lờ không nói rõ như thế này.
"Một nơi rất đẹp, anh tin chắc là em cũng sẽ thích nó đó."
Sau đó Quách Huyên dắt tay nàng băng qua một đoạn đường dài, sắc độ bầu trời theo đó mà dần trở nên càng đậm qua thời gian.
Khi đến nơi, Quách Huyên thấy, Diệu Ly thấy, Ngạn Huyền thấy. Hai người ba cách nhìn nhưng bất cứ ai cũng rung động trước thứ này.
Ngạn Huyền biết rồi, đây chính là cảnh hoàng hôn được vẽ trong bức tranh
Mặt trời trên cao như gần ngay trước mắt, nó phát ra từng tia sáng đỏ rực rọi cả một khung trời bao la, những ánh chiều tà phết lên trên những ngọn cỏ xanh tạo ra một sắc chuyển nhịp nhàng đến động lòng người. Cạnh bên quả thật đúng là một cái sườn núi như lời Đường An đã nói, cảnh tượng thế này chẳng trách nàng lại có thể nhớ lâu đến thế.
Xong rồi Ngạn Huyền thấy Quách Huyên lấy ra một những cây cọ, một cái bảng pha, những tuýp màu sắc cùng một cái giá vẽ.
Diệu Ly ngồi bên cạnh say mê nhìn Quách Huyên chăm chú khắc hoạ. Một nét hoạ là cả một nghệ thuật, từng bước hòa nhập cảnh mặt trời ngủ
muộn ấy vào trong bức tranh.
Khi trước Ngạn Huyền từng có ý nghĩ rằng nếu như Đường An dùng nhiều thời gian hơn nữa thì nàng sẽ có thể vẽ lại bức tranh đẹp đến mức nào, chỉ là lúc ấy trí tưởng tượng không đủ phong phú nên không có ý tưởng thêm nào.
Nhưng bây giờ hắn lại có thể hình dung được rồi.
Có lẽ là tương đương với bức tranh gốc này chăng?
Quách Huyên tô xong một chi tiết cuối cùng liền để cây cọ xuống.
"Em cảm thấy thế nào, Diệu Ly?" Quách Huyên hiền hòa hỏi ý kiến Diệu Ly.
"Rất đẹp, đời em chưa bao giờ thấy qua thứ gì đẹp như thế này." Diệu Ly gật đầu một cách hạnh phúc, không dùng bao nhiêu lời hoa mỹ để diễn tả mà chỉ dùng những từ ngữ đơn sơ để nói lên cảm nhận lòng mình.
"Vậy em nghĩ rằng anh nên đặt bức tranh này tên là gì đây?"
"Ừm... câu hỏi này có vẻ khó đây..." Diệu Ly ngốc ngốc ngửa mặt nhìn bầu trời, trong lòng sinh ra một cảm giác vô cùng thoải mái và dễ chịu. Rồi nàng lại nhìn về ở cổ của mình, nơi đó treo một sợi dây chuyền màu đỏ, trông rất giống với sắc trời hiện tại.
"Sợi dây chuyền này là [Bình Yên] mà nó giống với cảnh tượng hiện tại, giống như những gì anh vẽ..."
"Vậy chẳng bằng đặt tên là [Bức Tranh Vẽ Nên Những Bình Yên] đi!" Diệu Ly nở một nụ cười thật tươi, mong chờ Quách Huyên nói câu tiếp theo.
"Tên nghe cũng hay đó, vậy nó sẽ được gọi là [Bức Tranh Vẽ Nên Những Bình Yên] theo ý của em đi."
Đó là câu nói cuối cùng mà Ngạn Huyền nghe thấy trước khi mọi thứ xung quanh sụp đổ, huyễn cảnh trước mắt vỡ tan thành từng mảnh kéo hắn trở về lại hiện thực.
[Kí chủ đã trải nghiệm xong mảnh vỡ ký ức: Cầu Hôn.]