Chương 24: Mảnh vỡ ký ức
Đối với những thứ này thì Ngạn Huyền đương nhiên có cách giải quyết. Kỹ năng [Vận Rủi Hóa Hình] của hắn chính là một con bài vô cùng hữu dụng trong trường hợp gặp phải "vật cứng" như thế này. Theo như chú thích kỹ năng thì có lẽ hắn cũng có thể chém lên vật phẩm được nên không có vấn đề gì quá đặc sắc cả, tất cả chỉ còn là vấn đề về việc tấm gương này trâu bò đến mức nào mà thôi.
"[Vận Rủi Hóa HÌnh]"
Trên tay Ngạn Huyền lập tức ngưng tụ thành một cây kiếm đen hư ảo. Sau nhiều lần sử dụng thì hắn nhận ra rằng bản thân có thể điều chỉnh được lượng vận rủi nhập vào trong vật thể, nên bây giờ hắn thử tăng vận rủi sử dụng lên một lượng lớn. Ngạn Huyền khi làm vậy thì cây kiếm dường như có kích thước lớn hơn khá nhiều so với những lần trước.
[Vận Rủi]
[Đánh giá: Không.]
[Loại hình: Không.]
[Sức bền: 100/100.]
[Chú thích: ...]
Hắn nắm chặt thay kiếm trong tay rồi vung một phát chém ngang qua hư không đằng trước. Tưởng rằng nó có thể dễ dàng cắt bỏ nhưng mà mọi thứ lại không đơn giản như trong suy nghĩ như thế. Tấm gương không những không có vết nứt nẻ nào mà ngược lại thanh kiếm tan biến đi, đây là dấu hiệu của việc sức bền cạn kiệt.
"Chà... mình quá chủ quan rồi. Nếu như tấm gương này quá tầm thường thì đã không thể ngụy trang thành ranh giới điện ngục gần đến mức hoàn mỹ như thế đâu." Ngạn Huyền tự răn dạy lòng mình vài câu, để cho bản thân không vì chính mình đang nắm giữ sức mạnh đặc biệt mà lòng kiêu ngạo tràn lan vào mai sau.
Xong rồi Ngạn Huyền không còn giữ trong lòng cái suy nghĩ "mọi thứ đều đơn giản" nữa, tâm trí bắt đầu tập trung vào việc sử dụng kỹ năng.
"Để xem ngươi chịu đựng được bao nhiêu kiếm của ta."
Ngạn Huyền nhắm mắt lại, suy nghĩ giống như một biển lặng không gợn sóng.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
Một thanh kiếm dần được ngưng tụ lại trong lòng bàn tay hắn, nhưng lúc này không chỉ mất vài giây là xong mà Ngạn Huyền ngồi vận chiêu vô cùng lâu.
Một giây, hai giây,...
Một phút sau, thanh kiếm đã dài đến một mức độ vô cùng khủng kh·iếp, kích thước được ước lượng chiều dài khoảng 10 mét, còn chiều rộng thì hơn 5 mét. Trọng lượng của nó vốn dĩ nhẹ như tênh, hay nói cách khác ban đầu nó đã chẳng có trọng lượng nào, nhưng bây giờ nó như một cục tạ cực kỳ nặng ký ép lên cơ thể Ngạn Huyền. Sự tồn tại của phần áp lực đó tồn tại như không tồn tại, hắn chỉ cảm thấy có một thứ gì đó đè nặng ở hai bên vai và bắp tay và kéo hắn về phía trước, nhưng khi nhích thanh kiếm đi thì nó vẫn nhẹ như lúc đầu. Một trải nghiệm kỳ lạ nhưng lại vô cùng thú vị và hay ho.
"Vậy... chắc là đủ rồi nhỉ?" Ngan Huyền sử dụng một lượng lớn vận rủi dồn vào một kiếm này, tinh lực gần như bị rút cạn nên câu nói cũng không còn quá liền mạch nữa. Tinh thần mệt mỏi đến độ muốn rã rời, khiến hắn chỉ muốn nằm ngủ ngay tại đây.
[Vận Rủi Hóa Hình]
[Đánh giá: Không]
[Loại hình: Không]
[Sức bền: 10000/10000]
[Chú thích: Ngươi đã hội tụ thứ này trở thành một thứ vô cùng khủng kh·iếp và đáng sợ. Nếu như ngươi vung thanh kiếm này vào một thành trấn nhỏ thì hoàn toàn có thể khiến nơi đó diệt vong. Tuy nhiên, khả năng chịu đựng của ngươi không quá manh và không đủ để có thể kiểm soát được nó, nếu như ngươi chệch tay thì chuẩn bị đón nhận một cuộc sống mới đi.]
"Haha, để xem lần này ngươi có chịu được một kiếm này không đấy nhá." Ngạn Huyền cười điên điên khùng khùng hướng mắt về mảng hư không đằng trước. Có vẻ như tinh thần của hắn thực sư đã kiệt quệ đến mức không khống chế được từng hành vi hiện tại rồi.
Ngạn Huyền kéo lê thanh kiếm ra đằng sau, lấy đà dần dần. Hắn dồn hết toàn bộ sự tập trung vào một phát chém lần này, thậm chí đôi tay dần trở nên run rẩy.
Còn Đường An đã né ra một nơi thật xa nơi này rồi, khoảng cách tầm khoảng 50 mét hơn. Khi nàng nhìn thấy Ngạn Huyền cầm ra thứ này thì trực giác đã bảo nàng tránh càng xa càng tốt, nếu như lại gần quá mức thì c·hết khi nào còn không hay. Vì vậy nên nàng lùi ra thật xa cho đến khi trực giác cho rằng nguy cơ giảm bớt, nhưng vẫn giữ một khoảng cách đủ để có thể thấy rõ được những diễn biến phía trước. Thực ra Đường An cũng tò mò xem thanh kiếm này có thể chém nát được "thứ g·iả m·ạo ranh giới" này hay không, trước đó nàng cũng được thấy qua sức mạnh của nó quỷ dị đến mức nào khi mà một nhát kiếm đã có thể tiễn một con quái lên đường.
Và rồi khi thanh kiếm vung ra về phía trước, thời gian gần như ngừng lại, một hạt bụi hay một luồng gió nào đều phải đọng lại.
Phảng phất tất cả mọi sự vật trước một kiếm này đều đã không tồn tại nữa, dường như nó có thể chém xuyên luôn cả thời không, hướng về phía quá khứ chặt một nhát lớn, lại hướng về tương lai bổ thêm một đòn.
Đại kiếm lướt ngang qua không gian trước mặt một cách nhẹ nhàng xong rồi tan biến theo chiều gió.
Còn bức tường kia dần xuất hiện từng vết rách, ngày càng lan rộng ra rồi bao trùm cả một khu vưc có diện tích vô cùng lớn.
Keng!
Sau tất cả, một tiếng thủy tinh vỡ nát được vang lên, những mảnh vỡ trông như kính gương rơi vương vãi trên măt đất. Tấm gương hai chiều rốt cuộc bị chặt cho lô ra khe hở, độ lớn của khe hở đó đủ cho cả một chiếc xe ô tô đi qua một cách thong thả. Chiếc gương này vẫn là một thứ gì rất kinh điển, dù là một nhát từ vận rủi kia cũng chỉ ăn mòn được một đoạn như thế này mà không tan biến hoàn toàn.
"Mẹ nó, nhức người quá." Từng thớ cơ trong người hắn vô cùng đau đớn, khiến hắn ngã cả người ra đằng trước. Ngạn Huyền phải chống tay lại để giữ cho mặt không hoàn toàn áp sát mặt đất.
Đường An từ nơi xa chạy lại, trên mặt còn chưa mất đi vẻ rung động. Cảm giác nhạy bén có thể giúp nàng có thể nhìn thấy được một số thứ mà không thể dùng được mắt thường để thấy được, trong một nháy mắt đó nàng có một cái nhìn vi diệu rằng dường như cả khung trời đều có thể b·ị c·hém nát.
"Còn đi được không?" Đường An đi đến bên Ngạn Huyền hỏi. Ban đầu nàng chỉ muốn chiêu mộ một "pháp sư" đi cho đủ đội hình thôi thì ngờ đâu lại lòi ra hắn, thiên phú cấp B gì mà còn khủng kh·iếp hơn cả thiên phú SSS của nàng.
"Không sao... tôi đứng được." Ngạn Huyền gắng gượng vực cả người đứng dậy nhưng không quá vững vàng, cuối cùng vẫn phải nhờ đến Đường An dìu đi.
Bọn hắn chậm rãi đi qua kẽ hở b·ị c·hém ra trước đó, bề dày của mặt kính cũng không phải là dạng vừa, nó đủ để so sanh với một cái hầm nhỏ chui qua chui lại ở trong các công viên dành cho trẻ em. Khi còn đứng trong "hầm nhỏ" đó thì lại xuất hiện một cảm giác như đang bước qua một chiều không gian khác, được tiếp xúc với lại những "vật chất" mà thường ngày không dễ đụng chạm tới được.
Thông qua đường hầm, một bầu trời xám xịt như cũ được hiện ra, kế bên nó chính là một cái sườn núi đúng như lời của Đường An bảo
Ngan Huyền nhờ Đường An đưa bức tranh lên trước mặt. Hắn lần nữa so sánh thực tế với trong tranh.
"Đúng là nơi này rồi."
Tuy nhiên Ngạn Huyền lai không biết nên làm gì tiếp theo, chú thích của hệ thống chỉ bảo hắn đến nơi này mà thôi, còn những thứ khác thì hoàn toàn mờ mịt.
Ngạn Huyền thử đi đến gần hơn nữa, điều chỉnh dần cho đến khi góc nhìn của hắn hoàn toàn trùng khớp với trong bức họa.
Rồi một điều khó có thể tin được đã xảy ra, cảnh tượng xám xịt trong mắt đột nhiên chồng chất thêm một tầng màu sắc giống y đúc cảnh sắc được vẽ nên. Ngạn Huyền tưởng đây là ảo giác nên lắc đầu phủi đi và bầu trời lại xám xịt, nhưng khi tập trung nhìn vào thì cảnh trời hoàng hôn cùng những ánh chiều tà lại xuất hiện trong tầm nhìn.
"Quái lạ." Ngạn Huyền càng tập trung quan sát mặt trời trong ảo giác thì lại càng cảm thấy nó là hiện thực, còn những thứ xung quanh đều là ảo giác. Cho đến khi hắn nhận ra bản thân mình đã không còn đứng ở khu vực ban đầu nữa, xoay mắt nhìn xung quanh chẳng thấy Đường An đâu, thì Ngạn Huyền đã hoàn toàn hòa mình vào một thực tại không có thật.
Là thật, cũng là giả.
Là ảo giác, nhưng cũng là thực tại.
[Kí chủ đã kích hoạt được mảnh vỡ ký ức Cầu Hôn.]
[Kí chủ đã tiến vào trạng thái thể nghiệm ký ức...]