Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Sự Về Kẻ Mang Đến Vận Rủi

Chương 2: Kẻ đột nhập




Chương 2: Kẻ đột nhập

Đã được vài ngày kể từ khi Ngạn Huyền thức tỉnh thiên phú. Trong những ngày này thực sự là độ xui xẻo của hắn bị đề cao đến lạ thường, đi trên đường không đạp phải vỏ chuối thì là bị quả bóng bay vào mặt. Ban đầu hắn cũng không để tâm lắm, gắng gượng mà vượt qua từng ngày, nhưng sau đó thì dù là ai cũng khó mà chịu được.

“Cái thiên phú này xúi quẩy hơn mình tưởng nhiều.” Ngạn Huyền xoa xoa phần mặt còn sưng đỏ lên. Rõ ràng là vừa bị thứ gì đó va vào mặt. Hắn dần cảm thấy là chuyện này có chút không được ổn lắm, dường như là vận xui của hắn đang tăng lên theo từng giây vậy. Lúc đầu có thể là dẫm phải vỏ chuối nhưng lúc sau ai biết sẽ gặp phải thứ gì.

Còn đang nghĩ ngợi thì từ phía sau vang lên tiếng la thất thanh “Chàng trai kia! Cẩn thận!”

“Hả? Chuyện gì cơ?” Ngạn Huyền nhận ra rằng tiếng la kia là hướng về phía hắn. Hắn cứ ngơ ngác không biết có chuyện gì thì chợt phát hiện dưới chân có một bóng đen đang to dần. “Cái gì ở phía trên...” Ngạn Huyền ngước đầu lên thì thấy một cái chậu hoa đang theo một vận tốc cực nhanh rơi vào mặt hắn.

“Vãi thật!” Ngạn Huyền lâm vào bản năng sinh tồn, dùng hết sức bình sinh chạy thật xa khỏi chỗ đang đứng. Nhịp tim hắn bị kích thích lên, thình thịch đập, mặt đỏ bừng lên như bị kích động bởi điều gì.

Rầm!

Tiếng vỡ rầm rộ thu hút ánh nhìn của Ngạn Huyền về nơi đó, trong thâm tâm không khỏi nghĩ thầm “Má nó, suýt chút nữa là về Tây Thiên rồi.” Nhưng mà Ngạn Huyền vẫn cảm thấy có chút gì đó không được đúng lắm “Theo lý thuyết thì mình phải bị chậu hoa rơi trúng chứ? Làm sao mà mình lại may mắn thoát được?”

Chỉ ngay sau đó hắn lập tức sững sờ c·hết đứng tại chỗ, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài để xem kĩ rằng thứ trước mặt mình có phải ảo giác hay không. Một con chó không biết từ lúc nào đã thay thế vị trí của hắn, nó bị chậu hoa rơi trúng, từng mảnh sắc nhọn găm sâu vào trong da thịt của nó, máu chảy thành dòng.

“Gâu!” Nó thét lên một tiếng gọi đầy đau đớn, Ngạn Huyền thông qua đó cũng thấu được nỗi đau nó chịu đựng lớn đến nhường nào. Nhưng với một học sinh như hắn thì điều đầu tiên hắn làm không phải là gọi ai hay là xem xét tình hình cái gì, hắn chỉ đơn giản là c·hết lặng, đứng như trời trồng. Rồi Ngạn Huyền nhận ra, hình như con chó đó vừa nãy chính là đi ngang bước với hắn, chỉ là hắn bị những suy nghĩ vu vơ làm cho váng đầu nên không để ý thôi.



“Nếu như... nếu như vừa nãy mình đứng lại... thì con chó đó đã không như thế này rồi phải không?” Giọng hắn run run như ngộ ra điều gì đáng sợ. Hắn biết rồi, chính là thiên phú [Kẻ Xui Xẻo] gây nên, một khi hắn không thừa nhận phần xui xẻo của mình thì sự xui xẻo đó sẽ tràn ra và ảnh hưởng tới những thứ xung quanh.

“Ôi trời, đấy chẳng phải là con chó của bà Hai sao? Sao nó lại ở đây?” Người chạy lại là một người đàn ông tuổi trung niên, sự kiện bắt mắt nhất đập vào mắt ông là con chó b·ị t·hương vô cùng nặng nề, thậm chí là có chút ám ảnh. Ông ta hiểu chuyện gì đang xảy ra nên không trách Ngạn Huyền mà quay ra hỏi thăm:

“Cậu không sao chứ?”

“Vâng... cháu vẫn ổn.” Ngạn Huyền vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại khỏi cơn mê mang.

“Không sao là tốt rồi.” Người đàn ông quay lại nhìn con chó, trong mắt ngậm ngùi một cảm xúc bi thương. “C·hết thật chứ, mình không có số điện thoại của phòng khám thú y.” Rốt cuộc ông vẫn lấy điện thoại ra để gọi giúp đỡ từ một ai đó.

“Alo, bà Hai đúng không? Bà mau tới đường XXX này đi, trước cửa nhà ông Tư ấy.”

“...”

Người đàn ông trung niên cúp điện thoại đi, rất nhiều thứ trong lòng khó mà một lời có thể kể ra hết được. “Thôi thì cậu đi về trước đi, có gì thì ta giải thích cho bà Hai cho. Dù sao cậu cũng là người bị hại mà.”



“Nhưng như vậy thì có được không...” Ngạn Huyền thầm chột dạ trong lòng, những người khác như nào chứ hắn biết rõ là những chuyện này chính là do hắn gây ra, cụ thể hơn h·ung t·hủ chính là [Kẻ Xui Xẻo]. Cứ vô trách nhiệm mà bỏ ra về như thế thì cũng không được hay ho lắm.

“Không sao, cứ đi đi.”

Người đàn ông đẩy đẩy cánh tay Ngạn Huyền, ra hiệu để hắn đi về nhanh lên.

“Vậy được rồi...” Cuối cùng Ngạn Huyền cắn rứt lương tâm mà quay đầu hướng về lại con đường về nhà cũ mà đi theo. Rốt cuộc thì hắn cũng không đủ can đảm để ở lại nhận tội lỗi mà hắn đã gây ra, có lẽ cái bản tính c·hết tiệt này chính là thứ đã ày vò hắn trở thành một người nhút nhát và khép kín tới bây giờ.

Ngạn Huyền đi được khoảng vài phút, cũng tính là đi được một khoảng khá xa so với vụ t·ai n·ạn vừa nãy thì hắn nghe thấy những tiếng chửi xối xả cực kì lớn xộc vào tai. Nếu hắn đoán không nhầm thì đó hẳn là giọng của “bà Hai” theo như người đàn ông trung niên kia đã nói.

“Mình biết sẽ là như vậy mà.” Không thể nghi ngờ gì nữa, khi hắn không ở lại thừa nhận vận rủi của mình thì người khác gần đó sẽ đón nhận thay hắn. “May mắn” thay lần này chỉ là bị chửi rủa và chỉ trích trước cả khu phố chứ không phải là như con chó vừa nãy. Ngạn Huyền lặng lẽ bịt chặt hai lỗ tai lại, để ngăn đi cảm giác tội lỗi dần sinh sôi trong lòng.

Một khoảng thời gian sau, những tán cây hai bên vệ đường chợt lại rũ xuống, cảnh tượng tươi tắn ban đầu dần tan biến đi. Những cành hoa héo úa theo từng đợt gió đông ùa về, màu cánh nhợt nhạt, hương hoa phai dần. Một người thợ vườn nào đó không thể không bức xúc mà cất thành lời: “Xui thật chứ, vừa dùng thiên phú để cải thiện chất lượng hoa lại mà quên mất sắp tới mùa đông rồi. Thôi để đợt khác vậy.”

Lạch cạch.

Tiếng cửa gỗ trầm đục mở ra, Ngạn Huyền mang theo tâm tình ủ rũ bước vào trong nhà. Hắn nghĩ rằng với thiên phú như này thì sau này muốn kiếm việc làm cũng khó mà kiếm được. Khi hắn vào trong một công ty nào đó làm việc thì không khéo rằng chỉ cần một ngày mà thôi, công ty đó sẽ phá sản tan nát. Dù là công ty, tập đoàn lớn như thế nào thì có lẽ trong một đêm trượt dốc rơi xuống cũng không quá đáng gì.

“Giờ thì mình biết tại sao nó được đánh giá là thiên phú cấp F rồi...”



[Kẻ Xui Xẻo] không hẳn là một thiên phú vô dụng mà nó là thứ cực kì độc hại, hại từ chính mình đến những người xung quanh. Nhưng mà nghĩ kĩ lại rằng nếu biết sử dụng đúng cách thì nó có thể nguyền rủa cả điện ngục luôn không chừng.

Điện ngục có thể được gọi với biệt danh thân thương là “phó bản” ở trong thế giới này, nó là các loại di tích thời cổ xưa, chúng sẽ tự nhiên mọc ra tại một nơi nào đó trên thế giới. Chẳng hạn như bình thường sẽ có một tòa nhà ở đó, nhưng chỉ đến hôm sau đã sừng sững một cánh cổng thay thế đi tòa nhà hôm trước. Trong đó bình thường đều sẽ có là quái vật, tùy theo phó bản mà quái vật sẽ có hình dạng khác nhau. Mà có điều thú vị là khi tiêu diệt bọn chúng thì sẽ có tỉ lệ rơi ra những món trang bị như kiếm, cung, trượng, áo giáp, khiên,... hay là những vật liệu đặc trưng chỉ có thể rơi ra từ quái. Khái niệm này được phổ biến đến cả mấy đứa nhóc vài tuổi đầu cũng nghe mòn cả tai, bởi vì nó đã trở thành thứ không xa lạ gì đối với cư dân nơi này rồi.

“Mà thôi, thiên phú mình làm gì có chuyện mà khiến cho cả Điện Ngục đều gặp xui xẻo chứ.” Ngạn Huyền tự giễu suy nghĩ của hắn. “Nghĩ cũng nực cười thật, tưởng tượng cái cảnh mà con quái nào đó bị vấp vỏ chuối thay cho mình đã là điều cực kì vô lý rồi.”

Ngạn Huyền không thèm nghĩ thêm về việc đó nữa, dù sao có ngẫm sâu hơn nữa cũng không có ích lợi gì. Hắn cởi giày ra rồi để lên trên giá, định là sẽ vào bếp làm một món gì đó để làm dịu cơn đói bụng.

“Hử? Khoan đã, sao lại có vết bẩn ở đây?” Hắn nghi ngờ nhìn vết giày bẩn in trên mặt sàn. Làm sao lại có dấu giày ở đây được chứ? Bình thường hắn đâu có mang giày đi vào trong nhà đâu? Ngạn Huyền nhạy bén phát hiện rằng dấu giày đó cũng không trùng với kích cỡ giày của mình. “Đây chắc chắn là có ai đó đột nhập vào nhà mình rồi.” Hắn nghĩ vậy rồi rút điện thoại di động ra.

“Alo? Bên kia có phải cảnh sát không?”

“Hình như là có một người nào đó đột nhập vào nhà tôi. Vâng vâng, số nhà là XXX.” Ngạn Huyền vừa trò chuyện với đầu dây phía bên kia vừa cảnh giác nhìn vào phần bóng tối phía bên trong. Khi con người đối diện với vực sâu thì đồng thời vực sâu cũng sẽ ngước mắt nhìn lại, hắn cảm thấy điều này quả thật không sai.

“Đề phòng nguy hiểm thì mình nên ra ngoài trước...” Ngạn Huyền quay đầu vừa định rời đi thì đã thấy một người mặc áo khoác trùm kín mặt chắn cửa ra vào.

“Khặc khặc, ngươi đã làm một chuyện ngôn ngoan nhưng đáng lẽ ngươi nên rời khỏi nhà trước rồi mới báo cho bên cục thanh tra...” Ngạn Huyền chỉ nghe được một tông giọng khàn khàn rồi ngay sau đó hắn cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ và choáng váng, dường như có một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào trong mũi.

Cuối cùng hắn rơi vào trong hôn mê.