Chương 1: [Kẻ Xui Xẻo]
“Được rồi các em, cô đọc tên ai thì người đó lên đây nhé.” Kha Nguyên cầm một tờ giấy trên tay vừa nói, có vẻ như đó là tờ danh sách học sinh của cái lớp 12D này.
Hôm nay là ngày thức tỉnh thiên phú của toàn thể học sinh cả trường nói chung và của Ngạn Huyền nói riêng. Mặc kệ là những người khác hào hứng với việc thức tỉnh như thế nào thì hắn lúc nào cũng treo trên mặt một biểu cảm “không có việc gì thì đừng gọi tao”. Hắn cũng không đến mức là không hi vọng vào việc hắn sẽ thức tỉnh được một thiên phú cấp cao nào, chỉ đơn giản là không quá hứng thú thôi.
“Này, mày nghĩ là mày sẽ thức tỉnh thiên phú ở đẳng cấp nào?” Một tên học sinh náo nức hỏi người kế bên.
“Haha, tao cá chắc với mày luôn là tao sẽ thức tỉnh được thiên phú từ cấp A trở lên!” Tên kia cũng tự tin trả lời lại, mồm cứ oang oang khiến cho cô giáo Kha Nguyên trên bục giảng nhíu mày.
“Hai em kia! Trật tự!” Kha Nguyên nghiêm giọng quát lớn, lập tức khiến hai người kia ngậm miệng lại, không dám phát ra tiếng động nào nữa.
“Mấy chuyện này đúng là phiền thật, mình muốn về nhà sớm.” Ngạn Huyền úp mặt xuống bàn, lúc này hắn chỉ muốn về nhà rồi sau đó nằm trên giường ngủ êm ái của mình làm một giấc thật là ngon.
Sau vài phút thì cuối cùng việc thức tỉnh cũng được tiến hành. Người đầu tiên lên chính là cái tên mồm oang oang vừa nãy, hắn ta tự tin bước lên trên bục giảng, thầm nghĩ rằng sẽ thức tỉnh được một thiên phú thật mạnh. Trong đầu hắn đã mường tượng sẵn cảnh mà cả lớp ngạc nhiên nhìn hắn ồ lên và xì xầm thảo luận.
Hình thức tiến hành thức tỉnh thiên phú cũng tương đối đơn giản. Người thức tỉnh chỉ cần đặt tay lên một quả cầu pha lê được đặc chế sẵn là được. Những thông tin về thiên phú sau đó sẽ được định dạng và chiếu lên màn hình ti vi của lớp.
Và hắn, thức tỉnh được thiên phú cấp D [Chiến Binh].
Khỏi phải bàn, ngay sau đó hắn liền bị cả lớp cười nhạo ầm ĩ lên. Cái tên hồi đầu bắt chuyện với hắn cũng bắt đầu phun ra những lời cà khịa rất tình bạn “Haha, thiên phú cấp A trở lên của mày đấy!”. Kha Nguyên không vì hắn mà để chậm trễ thời gian nên nhanh chóng mời hắn về chỗ.
“Người tiếp theo, Sa Hàn.” Kha Nguyên lại hô tên thêm một người nữa lên.
Tiết mục thức tỉnh này thực sự cũng quá phong phú, kiểu loại có thể gọi là muôn hình vạn trạng. Có những người thức tỉnh được thiên phú tương đối lạ tai như [Chuột Chũi] [Người Lò Xo] hay là [Thụ Nhân]. Nhìn chung thì đẳng cấp thiên phú chỉ dao động từ khoảng D-B, có thể thấy được là tỉ lệ thức tỉnh thiên phú đẳng cấp cao khó như thế nào.
Trong lúc mọi người còn đang xì xầm về đẳng cấp thiên phú thì một cô nàng đi lên tiến hành thức tỉnh. Dung mạo xinh xắn, mặt mộc không bôi son trét phấn, thông qua nét mặt liền thấy đây là một người hòa đồng gần gũi. Nàng là Tưởng Tuyết, dù không phải là mỹ nữ xếp đầu xếp hai của trường nhưng vẫn tính là hoa khôi của lớp, danh tiếng cũng không kém chút nào.
Trên màn hình ti vi bắt đầu xuất hiện kết quả thức tỉnh của nàng.
Tên: [Tưởng Tuyết]
Thiên phú: [Linh Sương]
Đẳng cấp: [A]
Chú thích: [Người sở hữu thiên phú này nhận được khả năng khống chế thuộc tính băng, sát thương đến từ thuộc tính băng cũng tăng cao gấp ba lần. Kĩ năng thiên phú: [Nhũ Băng]]
“Woa! Thiên phú cấp A [Linh Sương]!” Cả lớp thi nhau ùa nhìn kết quả thức tỉnh. Đây chính là thiên phú đẳng cấp cao nhất của cái lớp này.
“Tốt lắm, với thiên phú này thì sau này em ít nhất sẽ tiến hóa được lần 2.” Kha Nguyên nở ra một nụ cười nhạt, nàng đương nhiên tự hào khi mà có một học sinh thức tỉnh thiên phú cao như vậy.
Nghe xong lời bình của Kha Nguyên thì cả lớp liền hít thật sâu một hơi lạnh. Ai nấy cũng biết những nhân vật tiến hóa lần thứ 2 sau này sẽ mạnh mẽ và nổi tiếng đến mức nào. Chưa nói đến lần 2, ngay cả tiến hóa lần đầu tiên cũng không phải là mục tiêu đơn giản để cho người bình thường đạt tới. Trải qua một lần tiến hóa xong thì thiên phú sẽ đột phá đến một tầm cao mới, tăng thêm nhiều hiệu ứng cực kì bá đạo.
“Được rồi, người cuối cùng... Ngạn Huyền.” Kha Nguyên mò nhìn danh sách rồi hô tên Ngạn Huyền. Khi nàng kêu đến cái tên này thì nàng cũng không có sinh ra bao nhiêu cảm xúc, dường như không có bất kì ấn tượng nào.
“Hả...?” Ngạn Huyền lơ ngơ ngẩn mặt lên, tay dụi dụi đôi mắt phủi đi tầm nhìn mờ ảo, vừa lẩm bẩm “Tới mình rồi sao?”
Ngạn Huyền lảo đảo đi đến quả cầu thủy tinh. Hắn hơi chút ngơ ngác nhìn sang Kha Nguyên một lúc. Kha Nguyên đáp lại bằng một cái gật đầu “Đặt tay lên trên đó đi, em sẽ bắt đầu thức tỉnh được thiên phú của mình.”
“Vâng.” Ngạn Huyền nghe theo đặt tay lên trên quả cầu thủy tinh. Nếu để ý kĩ thì những người khác khi đặt tay lên đó thì sẽ thấy được những đốm sáng nhạt ánh lên trong quả cầu pha lê, đốm sáng đó tượng trưng cho thuộc tính của thiên phú mà người đó thức tỉnh được, đốm sáng càng đậm thì đẳng cấp càng cao. Còn Ngạn Huyền? Hắn đặt tay lên đấy đã một lúc lâu nhưng vẫn chưa có gì xảy ra.
“Hửm? Tại sao cầu pha lê không hoạt động?” Kha Nguyên nghi ngờ nhìn lấy cảnh quả cầu pha lê cứ giữ nguyên hiện trạng mà không có phản ứng chút nào. “Chẳng lẽ hư rồi? Chứ không thể nào mà có người không thức tỉnh thiên phú ở tuổi này được.” Kha Nguyên đến gần định kiểm tra thực hư ra sao.
“Chẳng lẽ tới lượt mình thì nó hư sao? Phiền thật đấy.” Ngạn Huyền thầm nghĩ nhưng không nói thành lời, hắn vẫn cứ giữ tay mình trên quả cầu pha lê ấy. Đợi đến Kha Nguyên vừa tới sát bên thì đột nhiên quả cầu pha lê xuất hiện vết nứt, lít nha lít nhít vết nứt liên tục nở ra trên đó, bên trong quả cầu bắt đầu hiện lên những đốm đen huyền bí, và nó lại càng khuếch tán theo cấp số nhân.
“Hả?” Ngạn Huyền định hỏi Kha Nguyên thì một chuyện bất ngờ xảy đến.
Quả cầu pha lê vỡ nát thành từng mảnh.
Những đốm đen điên cuồng tràn ra bên ngoài, nó tựa như làn khói đen mịt mù phủ đầy khắp trần nhà. Sự phun trào vẫn còn tiếp diễn, như một đài phun nước không ngừng phun ra lấp đầy cả phòng học. Tất cả học sinh trong lớp bắt đầu có những biểu cảm khác nhau.
“Thằng kia là Ngạn Huyền đúng không? Nó thức tỉnh thiên phú gì mà động tĩnh ghê gớm vậy?”
“Ngày bình thường thằng đó cũng có đặc biệt gì đâu mà sao bây giờ khủng kh·iếp thế? Chẳng lẽ thằng đó là nhân vật chính trong cốt truyện huyền huyễn à? Đùa ảo vậy.” Có tên học sinh ghen tị đến mức mà mắt muốn đỏ cả lên, nhìn chằm chằm Ngạn Huyền trên kia.
Đốm đen theo từng giây mà tan đi, trong chốc lát lớp học đã quay trở lại bình thường.
“À ừm... em... có cần đền không?” Ngạn Huyền ngơ ngác với tất cả những chuyện vừa xảy ra. Thứ đầu tiên hắn để ý chính là việc hắn làm vỡ quả cầu pha lê, còn thức tỉnh được thiên phú gì thì với hắn cũng không quan trọng lắm.
“A... cái đó thì... đợi cô chút...” Kha Nguyên lấy lại tinh thần sau trận phun trào vừa nãy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn màn hình ti vi, xem thử coi là thiên phú của Ngạn Huyền là gì.
Tên: [Ngạn Huyền]
Thiên phú: [Kẻ Xui Xẻo]
Đẳng cấp: [F]
Chú thích: [Người thức tỉnh được thiên phú này sẽ bị xui xẻo cả đời, đồng thời còn lan truyền sự xui xẻo đó đến những người xung quanh. Lưu ý: Thiên phú này không kèm theo kĩ năng.]
Cả lớp: ???
Kha Nguyên: ???
Ngạn Huyền: A, thiên phú này nghe xúi quẩy thật.
Lập tức có người không nhịn được bật cười lên “Hahaha! Bọn bây nhìn nó đặc biệt chưa kìa! Được cả thiên phú cấp F luôn, người duy nhất trong lớp được thiên phú cấp F!”
Một gã học sinh khác cũng hùa theo cười “Nói như mày là còn kém ấy chứ, không khéo nó còn là đứa duy nhất trong trường thức tỉnh được thiên phú cấp F đấy!”
Sắc mặt Kha Nguyên theo đó cũng trở nên phức tạp, nàng cũng là lần đầu tiên thấy được thiên phú cấp thấp đến như thế. Mặc dù trong điểm đánh giá là từ F-SSS nhưng mà thực sự thì cấp F có như không ấy, tỉ lệ nó xuất hiện chắc hẳn cũng không thua kém gì thiên phú bậc cao như S hay SS. Nhiều thiên phú ban đầu là cấp F nhưng mà về sau người ta lại sửa nó thành hẳn thiên phú cấp E luôn, tựa như cấp F chỉ là một điều dư thừa vậy.
“Được rồi, em trở về chỗ đi.”
“Vậy còn quả cầu pha lê...?”
“Em không cần phải đền đâu, dù có đền thì em cũng không đền được.”
“Vâng...” Ngạn Huyền thấy mọi người phản ứng như vậy cũng không có vênh mặt ra cho người ta chửi. Hắn dù không quan tâm danh tiếng hay tai tiếng nhưng mà cũng không điên đến mức làm điều đó, hắn không phải là thuộc kiểu người đam mê việc bị n·gược đ·ãi.
Ngạn Huyền về tới chỗ ngồi nhưng trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ vu vơ. Kể từ lúc này hắn sẽ phải định hình con đường tương lai của mình như thế nào rồi. Để có được một cuộc sống an nhàn về sau thì ít nhất hắn cũng phải kiếm được một công việc để làm, với thiên phú vô dụng như hắn thì không thể nào như những người khác, tiến vào trong những Điện Ngục để đánh quái, kiếm lợi nhuận từ việc bán nguyên liệu hay trang bị được.
“Một công việc văn phòng chắc cũng ổn nhỉ? Ít nhất thì thế giới này vẫn đang phát triển về mặt khoa học, mấy thứ như sửa soạn tài liệu ắt vẫn làm được.” Ngạn Huyền suy nghĩ một chút thì quyết định như thế. Tương tự như hắn, thế giới này cũng không thiếu người thức tỉnh thiên phú vô dụng, ý là vô dụng trong việc chiến đấu mà nghiêng hướng sinh hoạt nhiều hơn như [Thợ Sửa Xe] hay là [Kỹ Sư Công Trình].
Buổi học hôm nay trôi qua thực sự rất nhanh, chẳng mấy chốc đã reo chuông hết giờ. Cũng đúng thôi, bởi vì việc chính của ngày hôm nay là thức tỉnh thiên phú nên thời gian học bị rút ngắn đi rất nhiều. Nếu như điều lệ năm nay vẫn không đổi thì những học sinh mang thiên phú chiến đấu đều sẽ tách sang một lớp riêng biệt để được đặc huấn, dạy cho làm thế nào để giữ an toàn trong khi giao tranh nổ ra,.. Còn những người như Ngạn Huyền thì sẽ tiếp tục ở lại lớp này học tiếp phần còn lại của chương trình, mọi thứ vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Ngạn Huyền xách cặp ra về, không có ở lại thảo luận chuyện thức tỉnh như người khác.
Mon men theo lối cũ mà đi về nhà, hai bên vệ đường là những tán lá nụ hoa tươi tắn. Ngạn Huyền nghe nói rằng ấy chính là do một người mang thiên phú cấp E [Thợ vườn] làm nên. Làn hương hoa từ ấy rõ ràng khác xa so với kiếp trước của hắn, nó có mùi thơm dịu nhẹ, phấp phới trong tâm trí mỗi người khi ngửi thấy hương hoa này.
“Những thiên phú sinh hoạt như thế này quả nhiên vẫn tạo nên sự khác biệt so với khi không có thiên phú.” Ngạn Huyền bất giác cảm thán thành lời, đó là lý do vì sao hắn sinh ra một thói quen là để ý kĩ mọi sự vật kể từ khi đến đây. Mọi thứ đều đặc biệt, hắn thích nhất vẫn là hương hoa, nó như là một liều thuốc an thần làm dịu đi sự căng thẳng trong suy nghĩ.
Không biết lớ ngớ thế nào, Ngạn Huyền đột nhiên cảm thấy dưới chân một cảm giác trơn trượt, ngay sau đó bị mất trọng tâm, chẳng mấy chốc gương mặt tương đối đẹp trai của hắn tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Cái gì đấy?” Hắn ngẩng gương mặt dính đầy bụi bặm và vết trầy xước lên nhìn xung quanh.
Hóa ra là không biết con người vô ý thức nào thả vỏ chuối ngay trên đường đi, dẫn đến việc khi hắn không chú ý liền dẫm phải, làm một pha ngã nhào đầy điệu nghệ. Không biết có phải ma xui quỷ khiến hay không mà hắn lập tức nghĩ đến thiên phú của mình – [Kẻ xui xẻo].
“Chẳng lẽ thiên phú mình mạnh tới mức mà phát huy tác dụng ngay khi về nhà luôn à?”