Trên đường về, Mạc Hàn trầm mặc hơn bình thường, Kiều Ngữ Tịch có quay sang nhìn anh vài lần, lần nào cũng thấy anh đang chăm chú lái xe, cũng không phát hiện anh có điều gì khác thường, chỉ là hơi im lặng thôi.
"Ngày mai mấy giờ em quay lại trường?"
"Buổi sáng tôi muốn ngủ thêm một chút, trưa tôi sẽ nấu cơm, coi như cảm ơn mà cũng là tạm biệt anh, buổi chiều sẽ quay lại ký túc xá."
"Ùm."
Sau đó lại là một khoảng yên lặng, Mạc Hàn không hỏi gì nữa, cô cũng không lên tiếng, cứ như vậy cho tới khi về đến nhà.
Vào đến cửa, Kiều Ngữ Tịch thay bằng đôi dép bông đi trong nhà, nhưng chân còn chưa kịp bước đã bị một sức lực lớn giữ lại, kéo cô áp sát vào cửa, bóng đen cao lớn ập tới, tựa như gần sát ép vào thân thể cô, Kiều Ngữ Tịch bỗng thấy khẩn trương, tim đập thình thịch mạnh mẽ trong lồng ngực, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của anh.
"Kiều Ngữ Tịch, chẳng lẽ em không có một chút rung động nào với tôi sao?"
Anh đã muốn hỏi cô câu này rất nhiều lần, quan hệ giữa hai người đã ngày càng thân thiết, anh sợ một câu hỏi của anh sẽ lại khiến quan hệ của hai người lại đi vào bế tắc. Nhưng hôm nay, cô để anh nắm tay, còn chủ động ôm anh, rồi để anh gối lên chân cô ngủ, anh không tin cô không có chút tình cảm nào với mình.
Ngày mai cô đi rồi, với tính cách của cô, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ lại đẩy anh trở lại thành người xa lạ như bao ngừoi khác. Anh không cam tâm, anh tham lam muốn một sự khẳng định chắc chắn cho đoạn tình cảm này.
Kiều Ngữ Tịch:" Có gì từ từ nói, anh cũng không cần phải kích động như vậy, anh thả tôi ra trước, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không?"
Mạc Hàn:" Em còn muốn trốn tránh đến bao giờ nữa. Ánh mắt của người có tình không thể nói dối được đúng không?"
Kiều Ngữ Tịch:" Ai nói tôi có tình chứ, với lại, cách biệt tuổi tác quá lớn, tôi và anh không cùng thế hệ."
Mạc Hàn:" Em còn bịa ra được lý do nào thì nói ra hết đi, tôi không ngại cùng em phân tích. Cách biệt mười tuổi với tôi không phải là vấn đề gì cả, tôi không để ý."
Kiều Ngữ Tịch có chút tức giận, hai má phồng lên:" Tôi để ý, anh trâu già muốn gặm cỏ non, anh không biết xấu hổ."
"Ừm, anh không biết xấu hổ, lại chỉ muốn gặm duy nhất một người là em."
Nhịp tim trong lồng ngực vẫn một mực biểu tình, nói không có ý gì với anh là giả, nhưng một khi thừa nhận tình cảm này, Kiều Ngữ Tịch không biết bản thân sẽ phải trả giá bao nhiêu, liệu có giống như ba của cô, thứ phải trả giá là hạnh phúc của cả một đời.
Mạc Hàn nhìn ra ánh mắt đang miên man suy nghĩ của cô, anh nhẹ cầm chiếc cằm nhỏ, đẩy gương mặt của cô ngửa lên đối diện với ánh mắt của anh.
"Anh biết em sợ hãi điều gì. Anh chắc chắc sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn nếu như em chưa sẵn sàng. Nhưng còn yêu đương thì có thể chứ. Anh không có thói hư tật xấu gì, anh biết kiềm tiền ,đây cũng là lần đầu anh yêu đương, không hề có kinh nghiệm, anh chỉ biết dùng tất cả những gì anh có để quan tâm em, để em không thấy thiệt thòi hay tủi thân gì cả, sẽ làm một bạn trai đúng chuẩn, chỉ xin em mở lòng cảm nhận sự chân thành của anh, đừng vội vàng đẩy anh ra xa. Em không muốn kết hôn, anh có thể yêu đương với em mãi, chỉ cần ở bên nhau đến đầu bạc răng long, tờ đăng ký kia có hay không có cũng đâu quan trọng gì