Một lúc sau thấy xung quanh đều đã yên lặng, Kiều Ngữ Tịch hơi tách ra, hé mắt đanh giá cung quanh, cô thở phào một hơi rồi dứt khoát lùi về sau một bước, quay người đi thẳng, một tay vẫn yên ổn được bàn tay rộng lớn của anh bao bọc.
Hai ngừoi đi tới một bãi cỏ trống xanh mướt, trên đó từng nhóm người trải khăn, bày đồ phía trên cũng giống như hai ngừoiu tới đây dã ngoại tận hưởng ngày cuối tuần. Mặc dù đang trong mùa đông có chút lạnh nhưng số ngừoi tới không hề ít.
Mạc Hàn lấy chiếc balo đang được đeo ở một phía bên vai, balo của Kiều Ngữ Tịch chỉ là một chiếc balo màu đen đơn giản, vậy nên suốt đoạn đường được anh đeo trên vai cũng không anh hưởng gì tới khí chất của anh.
Anh lấy ra tấm thảm vải màu trắng trải lên nền cỏ, Kiều Ngữ Tịch phụ giúp mang những đồ ăn mà anh chuẩn bị từ trong balo ra, hai người yên lặng nhìn ngăm xung quanh, đôi khi sẽ bắt gặp những gia đình đem cả con nhỏ tới dã ngoại. Tiếng nói chuyện, tiếng trẻ con vui vẻ chạy nhảy, cảm giác yên bình không muốn rời đi.
Hai ngừoi thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với nhau, cũng có lúc Kiều Ngữ Tịch nhìn thấy cái gì đó thú vị sẽ chỉ cho anh, cả hai cùng cười sảng khoái.
"Em có mệt không?"
"Không có, lâu rồi không được vui như vậy. Anh mệt hả?"
"Ừm, có hơi mệt. Mượn chân em một chút được không?"
"Làm gì vậy?"
Mạc Hàn xoay lưng, ngả xuống, gối đầu lên chân cô, mắt nhắm lại, môi lại hơi cong lên thoa mãn:
"Nghỉ ngơi một chút."
Mắt anh nghiêm túc nhắm lại, không hề tỏ chút thái độ cợt nhả nào, mà Kiểu Ngữ Tịch cũng không có ý định đẩy anh ra.
Mua đông khá mát mẻ, nhưng dù sao đây cũng là khu vực thoáng đãng, không có cây cối, mặt ngửa lên trời vậy không khỏi có chút chói mắt. Kiều Ngữ Tịch giơ bàn tay gầy nhỏ thon dài của mình lên, tạo thành một bóng râm trên mắt anh.
Một lúc sau hơi thấy anh thở nhẹ đều đều, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ. Kiều Ngữ Tịch công khai ngắm từng đường nét trên mặt anh. Mặc dù mấy ngày này anh thường xuyên ở nhà với cô, nhưng cô biết anh vẫn phải xử lý rất nhiều công việc, ông chủ chèo chống cả một tập đoàn lớn không thể nhàn hạ như vậy được. Có đêm cô ra ngoài lấy nước, vẫn nghe thấy tiếng gõ bàn phím rất nhỏ phát ra từ phòng anh.
Mạc Hàn không ngủ sâu giấc, chỉ ngủ một giấc rất nông, chưa đến mười năm phút đã tỉnh táo lại. Thời gian yên bình được ở bên cô thế này không có nhiều, dù cho cả hai cùng yên lặng, cứ lặng lẽ sát bên nhau thế này cũng đủ làm trái tim lưu luyến.
Mắt anh chậm chạp hé mở, bắt gặp bàn tay nhỏ đang che phía trên mặt mình, mắt anh cong lên vui vẻ, muốn tận hưởng thêm một chút quan tâm của cô, nhưng lại sợ cô sẽ mỏi. Anh đưa tay lên nắm lấy bàn tay xinh đẹp trắng mịn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Kiều Ngữ Tịch ngại ngùng tránh khỏi, hơi đẩy anh ra:" Anh tỉnh rồi thì ngồi nghiêm túc lại đi, tôi hơi mỏi chân rồi."
Mạc Hàn co một chân ngồi dậy, quay sang nhìn cô:" Cảm ơn em, để tôi xoa bóp giúp em nhé."
Kiều Ngữ Tịch quay sang lườm anh một cái nhưng không có chút công kích nào, mông hơi xê dịch ra phía ngoài muốn tránh xa móng vuốt của ai kia ngược lại khiến anh thấy cô sinh động, đáng yêu hơn thường ngày.
"Nếu anh đã tỉnh rồi thì chúng ta đi về thôi."
Hai ngừoi dọn dẹp sạch sẽ lại, đi vứt rác rồi cùng nhau về nhà.