Sáng chủ nhật kế tiếp, Kiều Ngữ Tịch sáng sớm đã thức dậy. Vệ sinh cá nhân xong liền đeo chiếc balo quen thuộc. Giờ cỗ sẽ phải tới nơi thi đấu, đây cũng là một cuộc thi lớn, đã lâu cô chưa tham gia cuộc thi vào ban ngày rồi.
Tiểu Hồng vẫn như thường lệ, tới địa điểm thi đấu sớm để đợi cô. Cô nàng hôm nay có vẻ năng động, hồng hào hơn mọi ngày, Kiều Ngữ Tịch liền trêu ghẹo cô nàng:
"Có phải em yêu rồi không, trên mặt toàn là sắc xuân này, ngấy quá đi."
Tiểu Hồng đưa hai tay lên xoa xoa mặt:" Làm gì có chứ, em mà có bạn trai, ngừoi đầu tiên em khoe sẽ là chị."
Cuộc thi tổ chức vào ban ngày, vậy nên số ngừoi xem cũng đông hơn thường ngày, hiện tại trên khán đài đã đông nghịt người.
Kiều Ngữ Tịch không muốn bị nhận ra, vậy nên cô nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, khi đi ra với bộ đồ đua, trên đầu còn đội sẵn mũ bảo hiểm. Mọi ngừoi chỉ biết có tay đua nữ xuất hiện chứ không hề được nhìn thấy dung mạo của cô. Nhưng chỉ với dáng ngừòi trong bộ đồ đua, cũng đã khiến cho khán giả ở đó hít một ngụm khí vì dáng ngừoi quá đẹp.
Trận đấu này cũng chẳng có mấy bất ngờ, Kiều Ngữ Tịch không tự mãn với trình độ của mình, nhưng những tay đua nổi tiếng có mặt hôm nay đều từng bại dứoi tay cô.
Kiều Ngữ Tịch nhận ra có một ánh mắt không mấy thân thiện, còn có chút gian ác bắn về phía mình. Cô quay đầu lại, bắt gặp gương mặt có chút quen mắt, hình như đã từng bị cô tặng cho một màn thua thảm hại. Ánh mắt kia rõ ràng là đang ghi thù cô mà.
Tiều Hồng cũng nhận ra, cô nàng rùng mình một cái, rón rén sát lại Kiều Ngữ Tịch:
"Chị Ngữ Tịch, có phải tên họ An kia vẫn còn ghi thù lần trước chị làm hắn mất mặt không. Chị phải cẩn thận đấy, lúc đua cố tránh hắn xa ra môt chút."
Kiều Ngữ Tịch:" Hắn là tên lần trước hả, bảo sao nhìn quen quen. Yên tâm, hắn chưa chắc đã làm gì được chị!"
Tiểu Hồng:" Hắn đang đi về phía này kìa."
Kiều Ngữ Tịch quay sang nhìn, tên họ An kia đã đi tới cạnh cô:" Kiều Ngữ Tịch, không ngờ sẽ gặp cô ở đây. Sao hả, không muốn để cho ngừòi khác biết thân phận của cô sao. Cô nói xem, nếu tôi đến trường của cô, công khai hết những việc này, liệu cô còn có thể yên ổn đi học nữa hay không. Chỉ cần một câu nói của tôi, thành phố A sẽ không còn chỗ chứa chấp cô nữa đâu."
Kiều Ngữ Tịch nhíu mày, nhà họ An thế lực to lớn, dù không phải căn cơ của họ ở thành phố A, nhưng hẳn là cũng có tác động được, nếu hắn ta không muốn để cho cô sống yên ổn, thì hắn có đủ năng lực để làm được việc này.
Kiều Ngữ Tịch chỉ hơi nhíu mày, không có ý định tiếp chuyện. Tên kia cũng không hề bực tức vì bị cô ngó lơ, hắn nở một nụ cười gian xảo rồi quay lưng đi về phía xe của mình.
Tiểu Hồng:" Chị, hắn ta là ngừoi có thù tất báo đó, em sợ hắn không để chị yên."
Kiều Ngữ Tịch mỉm cười trấn an cô nàng:" Em yên tâm, trong tay chị có điểm yếu của hắn. Trước chị không muốn dùng thủ đoạn xấu xa gì, nhưng hắn không chịu để chị yên thì gia đình hắn cùng đừng hòng yên ổn."
Hai mắt Tiểu Hồng sáng lên, cô biết chị Ngữ Tịch sẽ chẳng để bản thân thua thiệt đâu, chuyện gì vào tay chị Ngữ Tịch thì đều có thể được giải quyết êm đẹp.
Ánh mắt Tiểu Hồng nhìn Kiều Ngữ Tịch lại càng thêm phần sùng bái hơn.