Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 38: Hoa đào nát




Mạc Hàn đi tới cạnh cô, giơ điện thoại lên khua khua trước mặt:" Em làm rơi điện thoại rồi."

Kiều Ngữ Tịch nhận ra điện thoại của mình liền nhận lấy:" Cảm ơn anh."

Đám ngừòi xung quanh vẫn còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của anh, đám con gái thì nhìn anh với ánh mắt si mê. Ngừoi cầm hoa kia hốt hoảng hỏi:

"Xin hỏi, anh là..?"

Tuy nhiên không nhận được câu trả lời của Mạc Hàn, anh vẫn còn đang bận nhìn Kiều Ngữ Tịch với ánh mắt cưng chiều.

Sau đấy anh nhấc tay, vén sợi tóc đang bay bay theo gió của cô gọn vào phía sau tai, hành động thân mật chỉ ngừoi thân thiết mới có thể làm.

Đám ngừoi kia lại hít khí sâu một cái. Hành động đó, ánh mắt thâm tình đó, ngừoi bình thường đều có thể nhìn ra được quan hệ của họ là như thế nào. Có ngừoi cũng nhận ra, anh đã xuất hiện ở lễ kỷ niệm trường hôm trước.

Ngừoi kia ôm chặt bó hoa, vẻ mặt không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì được. Khí chất xuất chúng toát ra từ ngừoi anh làm đám ngừoi kia tự biết bản thân vốn không thể với được anh.

Mạc Hàn chẳng quan tâm những ngừoi ở đó đang nghĩ gì, trong mắt anh chỉ có cô nhóc kia:

"Em lên nghỉ một chút đi, trưa ăn cơm nhớ ăn nhiều một chút, hôm qua không ngủ được nhiều rồi, ăn cơm xong ngủ một chút rồi hãy lên lớp. Trong người nếu vẫn thấy khó chịu thì nhớ nói với tôi."

Câu nói mập mờ làm những ngừoi xung quanh thêm suy nghĩ sâu xa. Cái gì mà không ngủ, lại còn trong ngừoi khó chịu, không thể trách được mấy ngừoi này cho trí tưởng tượng của họ bay xa.

Mạc Hàn thầm hài lòng với biểu hiện của mấy cô cậu lít nhít xung quanh, thấy cô không phản bác lại lời anh thì ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Câu nói mập mờ làm những ngừòi xung quanh thêm suy nghĩ sâu xa. Cái gì mà không ngủ, lại còn trong ngừoi khó chịu, không thể trách được mấy ngừoi này cho trí tưởng tượng của họ bay xa.



Mạc Hàn thầm hài lòng với biểu hiện của mấy cô cậu lít nhít xung quanh, thấy cô không phản bác lại lời anh thì ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Mạc Hàn:"Đừng đứng ở đây nữa, em lên phòng đi."

Kiều Ngữ Tịch phối hợp gật đầu rất ngoan ngoãn, ngẩng đầu mỉm cười với anh một cái rồi mới đi thẳng vào ký túc xá nữ.

Lúc cô đi khuất lên cầu thang, Mạc Hàn mới thu lại vẻ dịu dàng trên mặt, anh lạnh nhạt nhìn ngừoi kia một cái.

Sau đó không hề nói gì mà dứt khoát rời đi luôn. Chỉ nghe tiếng bó hoa rơi uych một cái xuống dứoi nền.

Mạc Hàn cong môi cười vui vẻ, đám hoa đào này anh chẳng cần làm gì cũng vẫn tự nát được. Mẫu ngừoi Kiều Ngữ Tịch thích chắc chắn không phải là ngừoi giống như thế.

Đôi tai đỏ ửng đó của cô sao có thể qua mắt được anh. Nếu nói là anh cố tình chạm vào tai cô thì cũng không sai.

Anh thấy đôi khi làm ra vài va chạm nhỏ như vậy thật sự hữu ích. Cô như vậy chứng tỏ cũng có chút phản ứng với anh.

Kiều Ngữ Tịch đi tới góc khuất chỗ cầu thang thì không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa. Cô đưa tay ấn chặt trái tim đang đập nhanh thình thịch của mình. Ban nãy ngón tay anh sượt qua vành tai cô, một luồng nhiệt từ chỗ đó lan ra khắp cơ thể, không hiểu sao lại nóng bừng lên.

Bỗng nhiên cảm thấy tiếp xúc gần với anh thật nguy hiểm, cô vẫn nên hạn chế liên quan với anh thì hơn.

Những suy nghĩ nặng nề trong đầu cô, vì sự xuất hiện của anh và sự chăm sóc của ba Kiều mà cô đã quẳng sạch sẽ ra khỏi đầu rồi, hiện tại đã quên không còn một mảnh.

Kiều Ngữ Tịch đứng thêm một lúc, vỗ vỗ lên má khiến bản thân tỉnh táo, xác nhận không còn gì bất thường nữa mới tiếp tục đi lên, trở về phòng ký túc của mình.

Mấy cô bạn cùng phòng đều đã tới, mấy ngừoi sửa soạn rồi cùng nhau tới canteen ăn trưa.