Sáng ngày hôm sau, Kiều Ngữ Tịch thay đồ về nhà. Ba Kiều đã đi làm, căn nhà rộng rãi trống trải, đang có thời gian rảnh nên cô bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Ba Kiều muốn tranh thủ buổi trưa về ăn cơm với cô, nhưng công việc bận quá, cuối cùng lại không thể về được.
Kiều Ngữ Tịch chỉ có một mình, cũng không muốn nấu cơm. Cô đi vào trong nhà bếp, lục tìm một hồi, cuối cùng lại mở ra được một ngăn tủ đầy mỳ tôm. Trong lòng cô bỗng thắt lại, liệu có phải những khi cô không có ở nhà, ba cô đều thường xuyên ăn tạm mỳ tôm cho qua bữa không.
Kiều Ngữ Tịch đóng tủ lại, ra lấy áo khoác rồi đi ra khỏi nhà. Cô đi xuống siêu thị gần đó, chọn lựa rất nhiều rau, thịt, rồi lại chọn thêm không ít trái cây tươi ngon. Lúc thanh toán xong được hẳn ba bọc lớn, cô hài lòng xách đồ về nhà, lại sắp xếp từng món đồ vào vị trí thích hợp.
Xong xuôi mọi chuyện cô mới lấy ra một gói mỳ ăn liền, nấu lên ăn tạm cho qua bữa.
Buổi chiều khi Kiều Ngữ Tịch vẫn còn đang say giấc bên trong ổ chăn mềm mại của mình thì điện thoại của ba Kiều vang lên.
Kiều Ngữ Tịch:" Con đây ba.''
Ba Kiều:" Ngữ Tịch, tối nay con không bận gì chứ?''
Kiều Ngữ Tịch:"Con không bận, chỉ ở nhà với ba thôi. Tối nay ba muốn ăn gì, con nấu cơm chờ ba về.''
Ba Kiều:" Vậy không cần nấu đâu, tối nay con đi cùng ba tới thăm hỏi một ngừoi bạn cũ. Lúc trước ngừoi đó giúp đỡ ba rất nhiều, chúng ta đến thành phố A cũng đã một thời gian, không đến thăm hỏi thì thật không nên.''
Kiều Ngữ Tịch:" Vâng ạ.''
Thời gian vẫn còn sớm, mà giờ cũng chẳng thể ngủ được nữa, Kiều Ngữ Tịch dứt khoát ngồi dậy, vặn vẹo cái lưng đau nhức rồi xuống giường.
Một lúc sau cô lôi từ trong phòng để đồ riêng của cô khung tranh và những dụng cụ vẽ chuyên nghiệp, chuẩn bị bút mực, rồi vặn cổ tay khởi động.
Bình thường cô vẫn luôn thích những thứ kích thích, giống như muốn giải phóng tâm trạng bí bách của bản thân, chỉ khi hoà mình vào những hoạt động đó, cô mới có thể thả lỏng cảm xúc, làm một người phóng khoáng, tránh xa những tâm trạng tiêu cực.
Nhưng đối lập hoàn toàn với con người lúc đó, sở thích trầm lặng, tao nhã nhất của cô cũng chỉ có vẽ tranh mà thôi.
Kiều Ngữ Tịch dùng bút danh Lila để hoạt động, cô đã bắt đầu đem bán tranh thành phẩm của mình hai năm nay, đến nay đã có được tên tuổi nhất định.
Tranh của Kiều Ngữ Tịch không theo bất kỳ trường phái nào, ban đầu chỉ là cô có hứng thú thể hiện ra những suy nghĩ của bản thân, nghệ thuật hoá những suy nghĩ đó vào trong một tác phẩm nghệ thuật, không ngờ chỉ với hai bức vẽ mà tên tuổi của cô đã truyền đi khá xa.
Hiện tại, Kiều Ngữ Tịch không có hứng thú để tìm chủ đề cho tranh của mình nữa, cô đã có tên tuổi, khách hàng tìm tới cô, truyền đạt lại suy nghĩ của họ để cô giúp họ thể hiện những suy nghĩ ấy lên bức tranh, tạo thành một tác phẩm riêng biệt cho mỗi khách hàng.
Chính sự độc lạ đó lại càng tăng thêm sự nổi tiếng của tranh Lila, nhưng số lượng đặt hàng đều bị giới hạn để không ảnh hưởng đến chất lượng tác phẩm cũng như ảnh hưởng tới cuộc sống của cô. Vậy nên mỗi tháng, Kiều Ngữ Tịch chỉ nhận hai đơn hàng, giá trị cũng không hề nhỏ.
Đây cũng là một nguồn thu nhập mà Kiều Ngữ Tịch khá tự hào. Công việc mà vừa có thể thoả mãn sở thích vẽ tranh lại có thể kiếm được nhiều tiền, đương nhiên Kiều Ngữ Tịch sẽ không thể bỏ qua.