"Cô Hướng, tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi không thích có người đến gần." Thư ký Chu cười kéo dài khoảng cách, tốt bụng nhắc nhở.
Tâm trạng của Hướng Vân Sương lập tức chùng xuống, nhưng cô ta không dám biểu hiện ra ngoài.
Ai cũng biết ngoài công việc, rất hiếm khi Hoắc Cẩn Hành tiếp xúc với người khác phái, mà thư ký Chu lại là nữ thư ký duy nhất Hoắc Cẩn Hành đưa theo bên người lâu dài, năng lực không chê vào đâu được, còn có tiếng là "khẩu phật tâm xà".
"Lỗi do tôi, chỉ là tôi muốn nói chuyện với tổng giám đốc Hoắc một chút. Tôi vừa có ý tưởng mới cho dự án quay chụp quý sau, không biết tổng giám đốc Hoắc có thể dành cho tôi chút thời gian được không." Hướng Vân Sương nói với giọng thành khẩn.
Đúng là Hoắc Cẩn Hành không dễ gần, nhưng từ trước tới nay anh rất nghiêm túc trong công việc, nên cô ta đã sớm nghĩ ra cớ hay để tranh thủ cơ hội ở chung với anh.
Nhắc đến công việc, thư ký Chu chờ Hoắc Cẩn Hành ra hiệu.
Thấy thế, Hướng Vân Sương thầm khấp khởi.
Nhưng người nọ chỉ ngừng lại một chốc, rồi cũng chẳng quay đầu đã từ chối: "Không được, có khúc mắc trong công việc thì đi tìm nhân viên liên quan."
Ngụ ý là cô ta muốn bàn về công việc thì hãy đi tìm người phụ trách dự án ấy.
Vẻ mặt của Hướng Vân Sương khẽ thay đổi, thấy đoàn người Hoắc Cẩn Hành bước vào thang máy, cô ta lại không có can đảm theo sau.
Cô ta đã tận mắt thấy những lời đồn truyền bá trên mạng, nhưng thực tế giữa cô ta và Hoắc Cẩn Hành hoàn toàn không có mối quan hệ cá nhân nào.
Hoắc Cẩn Hành vừa mang khí chất mạnh mẽ, tâm tư lại khó lường, người bình thường không dám tùy ý đến gần. Đã từng có một nữ minh tinh ỷ mình có chút xinh đẹp tự tiến cử lên giường anh, để rồi từ đó về sau người nọ không còn xuất hiện trong giới giải trí nữa. Vì thế, dù cô ta muốn tiếp cận Hoắc Cẩn Hành, cũng sẽ không lấy tương lai ra dò xét giới hạn cuối của anh.
Chờ những người khác đi hết rồi, trợ lý trốn ở hành lang mới nhanh chóng bước ra đến cạnh Hướng Vân Sương: "Chị Sương, chị hẹn được tổng giám đốc Hoắc chưa?"
Hướng Vân Sướng lắc đầu, lại hỏi: "Chụp được không?"
"Được hai tấm này, chị xem thử ổn không?" Trợ lý chìa điện thoại ra. Ban nãy cô ta trốn trong góc chụp lại cảnh mấy người họ đứng cạnh nhau, sợ bị phát hiện nên chụp tương đối mờ.
Hướng Vân Sương phóng to hình lên nhìn, góc chụp không được rõ lắm, nhưng cũng đã đủ thấy thân phận rồi.
"Chị Sương, giờ đăng tấm này ra ngoài thì không biết sẽ có hậu quả thế nào đâu, chị…" Trợ lý muốn nói lại thôi.
"Tất nhiên không phải để dùng bây giờ." Hướng Vân Sương siết chặt di động, quay lại nhìn con số không ngừng thay đổi cạnh cửa thang máy, nghiêng đầu nói nhỏ vài câu bên tai trợ lý.
Mặt trợ lý lộ vẻ ngạc nhiên, lập tức gật đầu: "Vâng, em đi làm ngay."
-
Trước lúc Hoắc Cẩn Hành lên lầu, Diệp Linh Thính đã chiếm lấy phòng sách bắt đầu sao chép kinh Phật.
Từ sau đợt sinh b/ệnh nặng tám năm trước, mỗi mùa xuân cô sẽ cầm xấp kinh văn đã sao chép đến chùa dâng hương cầu bình an, thường ngày cũng đọc kinh Phật, tu thân dưỡng tính.
Tuy nhiên lòng cô lại không tĩnh một chút nào, lực chú ý của cô gần như đổ dồn vào chuyện vòng tay.
Cho Hoắc Cẩn Hành đeo vòng tay thì dễ rồi, nhưng thử anh thế nào đây?
Không thể làm quá rõ ràng, nhưng lại sợ anh hững hờ, Diệp Linh Thính c/ắn cán bút, cau mày lại.
Đột nhiên, gò má cô bị người b/óp.
"Há miệng."
Nghe giọng ra lệnh quen thuộc, Diệp Linh Thính há miệng, cán bút cô c/ắn giữa hàm răng rơi xuống.
"Thói quen xấu." Hoắc Cẩn Hành trầm giọng dạy dỗ: "Đừng để anh bắt gặp lần thứ hai."
Đây cũng không phải lần đầu tiên Diệp Linh Thính bị dạy dỗ, càng trưởng thành, lá gan của cô cũng càng to ra, cô cười hì hì đáp cho qua chuyện: "Sẽ không có lần thứ hai đâu."
Ánh mắt của Hoắc Cẩn Hành đầy bất đắc dĩ.
Cô trả lời càng nhanh, càng chứng tỏ cô không để trong lòng.
"Anh Cẩn Hành, anh ăn cơm chưa?"
"Chưa." Đột ngột thay đổi hành trình nên lượng công việc tăng lên trông thấy, anh đã bận rộn cả một ngày, còn phải đẩy một bữa cơm hợp tác.
"Em cũng chưa ăn, đói bụng quá." Vừa dứt lời, bụng cô đã phối hợp kêu "rột rột" hai tiếng. Sắc mặt Diệp Linh Thính lập tức trở nên túng quẫn, cô vô thức che bụng lại.
Toàn bộ chuỗi hành động theo bản năng của cô đều rơi vào mắt Hoắc Cẩn Hành, anh nén cười, giơ tay ra hiệu: "Muốn ăn gì thì tự đi chọn món đi."
Diệp Linh Thính gật đầu cho có lệ, lòng bàn chân như được bôi dầu, lập tức chạy ra khỏi phòng sách nhanh như chớp.
Quá mất mặt!
Dù không phải việc gì lớn, nhưng cô đang đối diện với người mình thích đó, mấy cái hình tượng gì đó cực kỳ quan trọng.
Mười mấy tuổi đầu Diệp Linh Thính đã sống cùng Hoắc Cẩn Hành, khẩu vị cũng trở nên giống anh, thế nên chọn món ăn rất nhẹ nhàng.
Hiệu suất của khách sạn Đảo Hoàng cực kỳ cao, những món ăn đủ sắc hương vị mau chóng được dọn ra, còn có nhân viên chuyên phụ trách tầng cao nhất lo sắp xếp bàn ăn.
Có lẽ là không rõ quan hệ giữa hai người họ, nên nhân viên đã bày trí nó thành một bữa tối dưới ánh nến, nồng nàn tình cảm.
Người được hưởng lợi nhất không phải ai khác ngoài Diệp Linh Thính, khóe miệng cô cứ cong mãi. Cô điên cuồng thăm dò ý anh: "Anh thấy giờ chúng ta ngồi như thế này có giống đang hẹn hò hay không?"
Đôi mắt Hoắc Cẩn Hành híp lại, đáy mắt chợt lóe ánh sáng sâu xa: "Muốn yêu rồi?"
"Khụ khụ khụ…" Câu hỏi này làm khó Diệp Linh Thính ghê.
Chẳng chờ cô trả lời, một câu nói lạnh lùng của Hoắc Cẩn Hành đã đánh tan sự lựa chọn thứ hai của cô: "Sự nghiệp của em vừa mới khởi bước, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện đó."
Lời lẽ ngay thẳng không mang chút độ ấm, như đang bài xích tình yêu của cô.
Nhưng câu này lại nằm ngoài dự kiến của Diệp Linh Thính.