Cớ Sao Giọng Điệu Và Vẻ Mặt Của Cô Ấy Lại Trêu Người Đến Thế?

Chương 5




Cô bé gầy gò, ốm yếu, bẩn thỉu ngày xưa ấy đã lột xác trở thành một công chúa xinh đẹp kiều diễm từ lâu.

Cô công chúa do chính tay anh nuôi lớn.

Hoắc Cẩn Hành về phòng lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên chân cô gái rồi bế ngang cô về phòng.

Mấy sợi tóc quăn rơi vào cẩn cổ trắng nõn, Diệp Linh Thính nhập nhèm buồn ngủ mơ màng hé mắt, như thể cảm thấy ngứa nên giơ tay gãi, lại vô tình lướt qua cổ người đàn ông.

Hoắc Cẩn Hành dừng chân, đáy mắt dần nổi lên đợt sóng.

Cánh tay bị "đụng" về, Diệp Linh Thính ngoan ngoãn co người trong lòng anh, khoảnh khắc đụng chạm ấy như thể chỉ là vô tình. Hoắc Cẩn Hành lại bước đi, đưa cô về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường lớn êm ái.

Tiểu Ngư đang đợi bên dưới cuối cùng cũng được gọi lên, bị Hoắc Cẩn Hành gọi vào phòng làm việc hỏi: "Gần đây gặp phải chuyện gì?"

Đương nhiên là Hoắc Cẩn Hành đang hỏi chuyện về Diệp Linh Thính. Tiểu Ngư lập tức kể hết cho anh nghe, bao gồm cả ân oán với Hướng Vân Sương.

-

Sáng sớm hôm sau, Diệp Linh Thính thức dậy lại không thấy bóng dáng Hoắc Cẩn Hành đâu, chỉ có mỗi thư ký Chu đang đợi.

Thấy Diệp Linh Thính khoanh tay, buồn bực ngồi đó, thư ký Chu biết ngay bà cô này không vui, chắc chắn là đang trách Hoắc Cẩn Hành đi sớm quá, không chào cô.

Là nhân viên theo Hoắc Cẩn Hành nhiều năm, thư ký Chu nắm cũng khá rõ tính tình của bà cô này. Cô ấy cười giải thích: "Sếp Hoắc sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi."

Diệp Linh Thính không đáp.

"Cô Thính Thính đừng giận, đây là thứ sếp dặn phải đưa cho cô." Thư ký chu tiếp tục trấn an, rồi bê cái hộp đang để dưới đấy lên, lấy đôi giày đế bằng cho nữ mới tinh ra.

Thấy giày đẹp mới, Diệp Linh Thính mới cười.

Hoắc Cẩn Hành chưa từng bỏ qua bất kỳ câu nói nào của cô.

Diệp Linh Thính xỏ vào, đi thang máy xuống lầu. Không ai biết hôm qua cô đổi phòng.

Diệp Linh Thính đi về phía trường quay. Tâm trạng cô đang rất vui, ai bắt chuyện cũng đáp lại vài câu, khiến Triệu Kha D/ụ/c cũng phải bất ngờ.

Đến trường quay chương trình "Nhật ký rung động", toàn bộ "điều tra viên rung động" đều đã vào chỗ.

Sau khi làm nóng không khí, MC lập tức dẫn dắt: "Đầu tiến, chúng ta cùng xem hai đoạn phim ngắn."

Cặp khách mời đầu tiên là người yêu sáu năm, suốt từ những năm đại học đến khi ra trường đi làm. Sau khi tốt nghiệp, họ bắt đầu dọn ra sống chung. Mới đầu, họ còn dành ra chút thời gian để hẹn hò, nhưng lâu dần, họ quen với việc sáng sớm đi làm, tối về ăn cơm rồi nghỉ ngơi, không tốn tâm sức vào việc hẹn hò nữa. Họ vẫn ở bên nhau nhưng lại hoàn toàn mất đi tình th/ú trong việc chung sống, thậm chí còn nghi ngờ tình yêu thuần khiết, nhiệt liệt trước kia đã biến mất.

"Thời đại hiện nay nhịp sống rất nhanh, rất nhiều người trẻ tuổi không quan tâm đến người xung quanh mình vì bôn ba cuộc sống, bận rộn công việc. Chung sống lâu với nhau, tình yêu cuồng nhiệt, mãnh liệt cũng dần trở nên nhạt nhẽo, không gợn sóng. Sau đây, chúng ta sẽ xem ngày đầu tiên họ dọn vào ở căn nhà nhỏ lãng mạn, liệu có thay đổi cách chung sống hay không." MC dẫn dắt chủ đề, màn hình lớn trên sân khấu chuyển cảnh sang hình ảnh của khách mời.

Cặp đôi kéo vali vào nhà, thấy trên bàn trưng hai chiếc hộp, trên đó có giấy note viết rằng đây là quà cho họ.

Mở hộp ra, khách mời thấy rõ dòng thuyết minh ghi là: "Cặp vòng tay rung động", một chiếc màu đen, một chiếc màu hồng.

Thấy cảnh này, Diệp Linh Thính biết ngay là trò tiếp thị của nhà tài trợ. "Vòng tay rung động" là vòng tay giám sát nhịp tim, đổi tên một cái là biến nó thành thứ lãng mạn rồi.

MC nhanh chóng đưa ra chủ đề: "Nào, mọi người biết loại vòng này chứ?"

Những người khác nhao nhao phụ họa theo.

"Mùa này, chúng tôi tặng cho khách mời một phần quà nhỏ đặc biệt. Sau này, họ sẽ đeo cặp vòng tay rung động này và chung sống cùng nhau." MC lấy một chiếc hộp sẵn từ dưới bàn lên: "Không chỉ có họ, hôm nay các điều tra viên rung động của chúng ta đều được nhận một chiếc vòng tay rung động được thiết kế riêng."

Diệp Linh Thính nhận xong mới thấy, dây vòng có có chữ để làm dấu. Nhà tài trợ rất có lòng.

Thấy tương tác "ngọt ngào" của cặp đôi trên màn hình, lòng Diệp Linh Thính chẳng gợn sóng chút nào. Đến tận khi bầu không khí giữa cặp tình nhân lên cao, trong không gian riêng, vòng tay giám sát nhịp tim cho thấy chỉ số tăng vọt, Diệp Linh Thính mới mở to mắt, lập tức nảy ra kế sách.

Sau khi quay xong, Diệp Linh Thính mang vòng tay rung động về khách sạn.

Hoắc Cẩn Hành vẫn chưa về, cô tạm ở lại phòng do tổ chương trình phân cho. Trong lúc đó, Triệu Kha D/ụ/c có đến mời Diệp Linh Thính đi ăn nhưng cô từ chối.

Chừng một tiếng sau, Diệp Linh Thính nhận cuộc gọi rồi xách đồ lên lầu.

Đồng thời, Hướng Vân Sương nhận được tin nhắn từ trợ lý: [Mau đến bãi đỗ xe.]

Vì không biết tối nay Hoắc Cẩn Hành có về khách sạn hay không, Hướng Vân Sương để trợ lý ở bãi đỗ xe ôm cây đợi thỏ, trông ngóng trợ lý gửi tin tốt đến. Cô ta mặc đồ, trang điểm kỹ, định xuống bãi đỗ xe dàn cảnh vô tình gặp.

Hướng Vân Sương ôm tâm trạng đầy mong đợi bước ra ngoài nhưng lại vô tình trông thấy Diệp Linh Thính bước vào bên thang máy khác.

Hướng Vân Sương nhíu mày: Chẳng lẽ con yêu tinh đó cũng ôm suy nghĩ giống mình?

Cô ta cứ cảm thấy lạ. Đuổi theo xem, thay máy lại cứ đi lên, thẳng đến... tầng cao nhất.

- -------------------

Tác giả muốn nói:

Thính Thính: Em muốn trở thành một yêu tinh nhỏ có thể làm lòng người rung động!

Sếp Hoắc: Thích, làm, nũng

Thính Thính:???

Cửa thang máy đã khép lại, Hướng Vân Sương căng thẳng nhìn chòng chọc vào phía trước, nhìn số tầng không ngừng tăng lên, cho đến khi lên tầng cao nhất.

Hơi thở của Hướng Vân Sương lập tức trở nên gấp gáp.

Quả nhiên cô ta không nhìn lầm, hôm qua lúc ở bãi đỗ xe Diệp Linh Thính đã muốn quyến rũ Hoắc Cẩn Hành! Hoắc Cẩn Hành vừa trở về, không thể nào có chuyện anh chấp nhận được, nhất định là Diệp Linh Thính to gan lấy thẻ thang máy.

Giữa lúc trợ lý liên tục nhắn tin thúc giục, Hướng Vân Sương nhấn nút thang máy, chạy xuống bãi đỗ xe tầng hai với vẻ ngờ vực, cô ta nhìn thấy Hoắc Cẩn Hành đang dẫn ba doanh nhân mặc vest đi về phía thang máy.

Hướng Vân Sương giấu cảm xúc sung sướng trong lòng đi, vuốt tóc tiến lên trước, nhanh chóng dùng kỹ năng diễn xuất tỏ vẻ ngạc nhiên và bất ngờ phù hợp, trên mặt nở nụ cười rực rỡ gọi: "Tổng giám đốc Hoắc, trùng hợp thật."

Hoắc Cẩn Hành liếc mắc sang, Hướng Vân Sương thuận thế đến gần, nhưng cô ta chưa kịp nói thêm câu nào, thư ký Chu đã ngăn cô ta lại.