[Cổ Phong Tình] Minh Chủ Hắc Hóa Rồi

Chương 28




Sáng sớm hôm sau mặt trời chỉ vừa ló dạng, ánh nắng vẫn còn tàn khuất sau núi, Sử Diệp đã vội kéo Quan Đông Hàn ra ngoài.

Những cái xác bị vải trắng bao phủ bốc lên mùi hôi thối khó tả, hai tên học trò võ đường đứng canh cũng rất khó chịu vì mùi này.

Bọn họ ngay khi thấy Sử Diệp ôm hòm thuốc đi đến liền ngăn cản lại, Sử Diệp nhíu mày: "Vương sư phụ đã đồng ý cho ta nghiệm thi."

Hai tên học trò nghe vậy liền mở đường cho y, Sử Diệp đi đến cạnh cái xác gần nhất, y khó khăn ngồi xuống lật tấm vải ra, cái xác lúc này đã trở nên thối rửa mục nát.

Hai tên học trò ngạc nhiên thốt lên: "Sao lại như vậy? Đêm hôm qua vẫn còn nguyên vẹn mà?"

"Thi thể được phát hiện bao lâu?"

"Ngày hôm kia..."

"Khi phát hiện thì có biểu hiện gì?"

"Thất khiếu chảy máu, tròng mắt hóa đỏ."

Sử Diệp không ngờ chỉ có hai ngày mà thi thể đã phân hủy đến không nhìn ra được mặt mũi, da thịt đen tím hòa lẫn với chất nhày, có một số chỗ còn bung tróc ra để lộ xương trắng.

"Ta đi báo cho sư phụ." Một tên lập tức chạy đi, tên còn lại lóng ngóng không biết phải làm sao.

Sử Diệp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chắc chắn ánh sáng lúc này vẫn cò tờ mờ mới bắt đầu dở hòm thuốc ra.

Quan Đông Hàn cũng phụ giúp y một tay, Sử Diệp nhìn tên đệ tử kia:" Ngươi tên gì?"

"Ta... Ta tên... Thiệu Đoàn..."

"Thiệu Đoàn ngươi giúp ta lấy một ít nước nóng, rượu, một cái tô."

Thiệu Đoàn gật đầu nhanh chóng làm theo lời Sử Diệp, chỉ trong chốc lát Thiệu Đoàn đã mang đầy đủ các món Sử Diệp cần đến.

Cùng lúc đó đám người của Vương Long và Lô Hoàng vừa kịp đến, Sử Diệp mừng thầm trong lòng:" Hay lắm, các người đã đến rồi thì có thể tận mắt chứng kiến ta nghiệm thi, chứng minh ta không hề làm gì mờ ám."

Lô Hoàng hầm hố nói: " Tử thi bị thối rữa nhanh như vậy? Ai mà biết đêm qua ngươi có lén lút giở trò hay không?"

"Ngươi có bằng chứng không? Có nhân chứng không? Không thì câm mồm lại, đừng có gây phiền hà cho ta."

"Ngươi..."

Vương Long vội cản lại Lô Hoàng đang muốn lao đến: "Nhị thánh hiệp bình tĩnh lại, chúng ta cứ xem hắn làm như nào."

"Được..."

Sử Diệp cắt ngang lời lão: "Các người im lặng một chút."

Sau đó y không quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh, dưới ánh sáng vừa đủ Sử Diệp phát hiện một vài mảnh da bị vấy màu xanh tím y lấy bao tay vải đeo vào cẩn thận nhặt lên.

Trên mảnh da y phát hiện một ít bột màu vàng, y dùng dao nhỏ lấy mẫu bột cho vào bát rượu, sau đó y bỏ một vài loại thảo dược đã nghiền nát vào.

Lập tức bát rượu đã đóng kết một mảng phát hoàng quang, Sử Diệp rút cây kim châm trên thi thể bỏ vào thao nước nóng: "Thiệu Đoàn, giúp ta tìm một con chuột cống..."

Trong chớp mắt Thiệu Đoàn đã mang tới một con chuột đang vùng vẫy kêu chin chít, Sử Diệp nhận lấy rồi cho nó uống vài giọt nước nóng.

Chờ đợi ít lâu mà con chuột vẫn còn sống, y dám khẳng định châm không có độc.

Sau đó y dùng chén múc rượu đổ lên người con chuột, chỉ trong chưa tới vài giây con chuột thảm thiết kêu rồi lăn ra chết, thất khiếu chảy máu, mắt hóa đỏ, không những thế mà lông của con chuột bị rã ra từ từ.

Sử Diệp tháo bao tay vứt sang một bên, Quan Đông Hàn tinh ý dọn dẹp đồ đạc rồi giúp y đứng lên.

Vương Long lên tiếng: "Công tử đã phát hiện ra cái gì rồi?"

"Khi mang thi thể về hẳn các ông đã cho người xem qua?"

Lô Hoàng chen giọng vào: "Phải, tất cả đại phu của Lâm An thành đều khẳng định hung thủ dùng châm độc chết bọn họ, mà ta biết được Sử thần y đây châm thuật tinh thông, liệu rằng đây là một sự trùng hợp?"

Sử Diệp nhếch môi, ánh mắt khinh bỉ nhìn lao: "Trùng hợp hay không tới lượt ông nói? Đợi thêm một vài ngày nữa thì sẽ rõ."

Lô Hoàng vỗ ngực: "Được, lão tử đây chờ xem ngươi giở được trò gì, Sử gia đại công tử."

Nói xong lão phất tay áo rời đi, Sử Diệp đứng đó trong lòng bộn bề suy nghĩ.

Quan Đông Hàn ôm hòm thuốc kéo kéo vạt áo y:" Ca ca, huynh tính làm gì?"

" Không làm gì cả, chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi."

"E rằng bọn họ đã tìm được nhân chứng chỉ ra thân phận của ngươi rồi."Long Nhị một tay ôm eo Miên Miên từ nóc nhà nhảy xuống.

Miên Miên mặt xanh như tàu lá chuối ôm chặt cánh tay của Long Nhị, Sử Diệp nhìn chằm chằm chỗ thân mật đó mà gợn sóng cuồn cuộn trong lòng.

Em gái ngoan của ta ôm một nữ nhân khác, em gái ngoan của ta thật có vấn đề.

Quan Đông Hàn sớm biết nữ nhân này võ công không đơn giản, có thể so chiêu với tứ thúc hắn không phải ai cũng có khả năng đó.

"Làm sao ngươi biết?"

Long Nhị không tránh né ánh nhìn quan sát của hắn: "Ta dỗ được Tiểu Miên Miên thì nhận đươc mật báo."

"Vậy sao?"

"Ngươi tính thế nào?" Nàng hướng Sử Diệp hỏi.

Sử Diệp nhàn nhạt nói: "Đã tới nước này có muốn giấu cũng không được, cứ để cho họ phơi bày ra, ta không trốn tránh cũng có thể chứng minh hung thủ là kẻ khác."

Quan Đông Hàn: "Ca ca đã phát hiện cái gì rồi?"

"Không quá nhiều, những đủ dùng, đến khi đó ngươi sẽ rõ, bây giờ trời sáng hẳn rồi ta hơi đói, đi ăn gì đi."

Sử Diệp chống gậy rời đi, lúc đi ngang Thiệu Đoàn y dừng lại mỉm cười vỗ vai hắn: "Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng, ngươi phải lấy giấy dầu bọc lấy chén rượu này, còn thao nước nóng thì dùng nắp nồi đậy thật kín, nhất định không để bất kỳ thứ gì lọt vào, giữ cho cẩn thận."

Thiệu Đoàn vội gật đầu: "Ta biết rồi."

Sử Diệp hài lòng nhét viên kẹo gừng vào trong tay hắn: "Tốt lắm, ngậm thứ này vào miệng."

"Hả?"

"Mấy cái xác này đang phân hủy rất nhanh, mùi rất thối, ngươi ngậm vào rồi thì sẽ không ngửi thấy nữa."

Thiệu Đoàn hiểu ra vui vẻ nói: "Đa tạ công tử."

Bọn họ rời đi, Quan Đông Hàn sánh bước ngang hàng với y tò mò hỏi: "Huynh tin tưởng tên đó sao?"

Sử Diệp gật đầu: "Hắn là người thật thà, không nhìn ta với ánh mắt chán ghét."

"Đệ cũng vậy mà..." Hắn ủ rũ, mím môi tỏ vẻ đáng thương.

Sử Diệp thờ dài: "Ừ ừ, ngươi thật thà, ngươi rất ngoan, được chưa?"

______________________________

Giữa sảnh đường của võ quán, người đứng xếp lớp chờ đợi ngày một nhiều, không chỉ đệ tử Nam Kiếm và học trò ở đây mà những nhân sĩ võ lâm khác sau khi nghe được tin tức hôm qua cũng kéo đến.

"Nhị thánh hiệp lời ngài nói là thật? Sử thần y chính là đại công tử Sử gia?"

"Là thật! Ta tin lời Nhị thánh hiệp nói, Nam Kiếm phái từ xưa đến nay danh chính ngôn thuận làm sao có thể vu oan được."

"Hung thủ củng chính là hắn sao? Sát hại hơn chục mạng người của Vương võ đường, hơn nữa dạo gần đây có nhiều người bị độc chết, phải chăng đều do hắn làm?"

"Chính xác là vậy, chúng ta không thể để cho tên nghiệt súc này gây hại cho võ lâm được."

"Đúng đó bảo hắn ra đây chịu tội đi..."

Một cây châm phóng đến ghim thẳng vào cổ họng của người vừa nói khiến hắn không thể mở miệng.

Tất cả mọi người hoảng hốt đồng loạt rút kiếm, Lô Hoàng đập bàn đứng dậy:" Kẻ nào to gan làm loạn?"

" Làm loạn? Ông có vấn đề về nhận thức sao? Ta đang dẹp loạn giúp các người đấy, để một kẻ chẳng ra gì ăn nói hàm hồ không loạn thì là gì?" Sử Diệp từ bên phải sảnh đường chậm rãi đi đến.

Tên bị á khẩu tức giận cầm kiếm lao đến, Quan Đông Hàn nhanh tay đá hắn một cước văng xuống dưới bậc thềm.

Sử Diệp ánh mắt sắc bén như dao găm nhìn kẻ đó:" Ngươi nói muốn xử tội ta? Ta có rội gì mà phải xử?"

Lô Sỉ Liêm chỉ thẳng vào mặt y: "Ngươi chính là tàn dư của ác tặc Sử gia, chúng ta có nhân chứng ngươi không thể chối cãi."

Vừa dứt câu, Ngạo Bách Nguyên từ đám nhân sĩ đi ra, theo sau gã còn có hai người nữa.

"Sư phụ..." Nam nhân gương mặt sáng lạng quỳ xuống trước mặt Vương Long.

Vương Long mừng rỡ đỡ tay nam nhân: "Chấn Viên con đứng lên đi."

Giang Chấn Viên phủi phủi y phục đứng dậy, Ngạo Bách Nguyên hận ý nhìn hai người Sử Diệp cùng Quan Đông Hàn: "Năm đó người hầu Sử gia theo mệnh lệnh dẫn theo đại công tử bỏ trốn, tên người hầu đó ta đã đưa hắn tới đây để tìm ra Sử đại công tử."

Gã kéo nam nhân đang rụt người sợ sệt đẩy ra giữa sảnh đường, Lô Hoàng bộ dàng hung tợn đi đến rút đao kề lên cổ nam nhân:" Ngươi mau khai hết cho ta."

Nam nhân sợ hãi run cầm cập, vội vã nói:" Năm... Năm đó lão gia... Lão gia giao đại công tử cho ta kêu ta dẫn theo người bỏ trốn, nhưng chạy được nửa đường thì bị Giang đại hiệp truy đuổi... Bọn ta bị đuổi đến đường cùng... Ta đã quá sợ hãi nên trốn một bên bỏ mặc đại công tử..."

Giang Chấn Viên cũng lên tiếng nói thêm vào:" Đúng vậy, hôm đó ta đuổi theo chúng đến đến gần vực thẳm, trước khi té xuống ta dã chém trúng xương chân của tên nhóc đó, lực vung đao của ta lúc ấy không hề nhỏ, ta dám chắc tên nhóc đó đi đứng không tiện suốt đời."

Lô Hoàng hài lòng, lão liếc sang Sử Diệp vẻ mặt đã xấu hẳn ra:" Sử thần y nên đi một vòng cho mọi người xem được chứ?"

Sử Diệp nhẹ gật đầu, y đưa gậy chống cho người bên cạnh cầm, Sử Diệp cau mày khó khăn lết được vài bước liền mồ hôi đã nhễ nhại, y khâp khiễng trở lại chỗ cũ, Quan Đông Hàn lo lắng đỡ tay y nhét cây gậy cho y cầm.

Lô Sỉ Liêm lớn tiếng: "Mọi người thấy rõ rồi chứ? Sử thần y đây đi đứng bất tiện chẳng lẽ là trùng hợp sao?"

Sử Diệp nắm chặt cây gậy, y vẫn bình tĩnh ngẩng cao đầu: "Phải, ta chính là Sử gia đại công tử, thì làm sao? Như vậy cũng có tội?"

Lô Hoàng lập tức đổi sắc mặt, lão nắm chặt đao hướng về phía Sử Diệp, mà những người khác cũng đã rút vũ khí ra đề phòng.

Sử Diệp nhìn bọn họ, trong lòng dâng lên cảm xúc chán ghét:" Dù ta là con cháu Sử gia, nhưng ta chưa hề làm gì nên tội."

"Còn nói không? Chính ngươi đã độc chết hơn mười mạng người của võ đường ta, hơn nữa gần đây có nhiều vụ án hạ độc, cũng là do ngươi làm, ngươi muốn trả thù có đúng không?"

Giang Chấn Viên giận giữ, mắt đã nổi lên gân đỏ, Sử Diệp nghiến răng nói: "Chứng cứ chứng minh do ta làm đâu? Nhân chứng chỉ tội ta đâu? Các người có không?"

Ngạo Bách Nguyên: "Thân phận của ngươi như vậy cũng đả đủ rồi, cần gì bằng chứng."

"Vậy ta chỉ ngươi là tên lai lịch bất minh, nói ngươi trước đây tâm địa độc ác từng xuýt chém chết người ở Vô Ưu thành, bây giờ gây ra những chuyện này cũng được."

Ngạo Bách Nguyên lập tức im bặt, cũng nhờ chuyện trước kia mà Sử Diệp đã lấy được tiếng, cho nên không phải không có người biết chuyện xấu mà Ngạo Bách Nguyên gây ra.

Lúc này không ai dám lên tiếng, bởi vì chính bản thân họ không có bằng chứng kết tội Sử Diệp.

Sử Diệp nhếch môi: "Các người không có bằng chứng lại dám đổ tội cho ta, đây là hành động trượng nghĩa của danh môn chính phái sao?"

Lô Hoàng vẫn cứng rắn nói: "Vậy ngươi tự chỉ ra mình vô tội xem."

"Không cần ông nói ta cũng sẽ làm, Thiệu Đoàn mang ra những thứ ta nhờ ngươi bảo quản cùng một cỗ thi thể."

Thiệu Đoàn e ngại nhìn Vương sư phụ, Giang Chấn Viên tức giận kéo cổ áo hắn: "Ngươi cấu kết với hắn?"

"Đệ... Đệ không có..."

Sử Diệp: "Ngay cả người của võ đường ngươi cũng không tin tưởng?"

Vương Long cau mày can thiệp vào: "Chấn Viên, bình tĩnh một chút."

Giang Chấn Viên hừ lạnh đẩy Thiệu Đoàn ra, Thiệu Đoàn mím môi chạy vào trong.

Sử Diệp ghé vào tai Đông Hàn: "Ngươi kiếm cho ta một con chuột nhỏ."

Qua một chung trà, Thiệu Đoàn mang lên một thao nước cùng một chén rượu, Sử Diệp cẩn thận xé giấy dầu bao bọc bên ngoài ra, xác định bên trong vẫn như cũ liền yên tâm.

Đúng lúc này Quan Đông Hàn cũng quay trở lại trên tay còn cầm một con chuột nhỏ, Sử Diệp liền tay thực hiện như lần khám nghiệm tử thi.

Con chuột uống nước trong thau nhưng không có gì xảy ra, bên trong thau còn có một cây châm đã hóa đen, ngay sau khi con chuột bị đổ rượu lên liềnn chết tức tưởi.

Thất khiếu chảy máu, mắt đỏ ngầu, da thịt bị thối rửa ngay lập tức.

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, Sử Diệp bắt đầu giải thích: "Vương sự phụ hẳn cũng đã từng chứng kiến cảnh này, hôm đó lúc ta nghiệm thi thì ông cũng có ở đó, đúng chứ?"

"Đúng, như vậy nghĩa là..."

"Lúc trước các người mời đại phu về nghiệm thi, không tìm ra loại độc vì họ đã dùng sai cách, vốn dĩ kim châm không chứa độc mà bọn họ chết là vì bột Tán Thi trộn với Thủy Ngân, chỉ cần da thịt dính loại bột đó thì sẽ bị chết như con chuột này, sở dĩ hung thủ dùng châm chỉ là để đánh lạc hướng tất cả mọi người."

Lô Hoàng:" Như vậy cũng không thể chứng minh được gì, ngươi cũng có thể sử dụng thủ pháp này hại người. "

Sử Diệp buồn cười:" Loại người như ông thì hiểu cái gì về y thuật? Những người bào chế ra loại độc này chắc chắn phải thường xuyên tiếp xúc với bột Tán Thi và Thủy Ngân, trên da nhất định sẽ nổi bang đỏ, bị tím tái nhăn nheo, hơn nữa sẽ ho rất nhiều, điều này các người có thể hỏi tất cả lang trung ở Thành Lâm An."

Lô Sỉ Liêm:" Thì làm sao?"

" Các ngươi có mắt nhìn có thấy ta bị nổi bang đỏ không? Da ta có bị tím tái nhăn nheo không? Hả? Các ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem. " Sử Diệp vừa nói vừa kéo ống tay áo lên.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy da dẻ trắng hồng của Sử Diệp, Quan Đông Hàn vội vã kiềm chế y lại: "Ca ca bình tĩnh."

Lâm Kỳ Hưng từ đầu tới cuối chỉ im lặng, hiện tại có thể lên tiếng rồi: "Như vậy chứng minh Sử Diệp không phải hung thủ, các vị có thể để bọn ta rời khỏi rồi chứ?"

Giang Chấn Viên vẫn không nhượng bộ: "Nếu hung thủ không phải là hắn thì là ai?"

"Là kẻ này." Đột nhiên cánh cửa lớn võ đường bị đá văng, Long Nhị ném một tên lưu manh vào trong.

Tên lưu manh da nổi bang đỏ, tím tái nhăn nheo hắn nằm trên đất không ngừng gãi.

Vương Long nhìn ra được người này từng là đệ tử của mình vì bản tính ngông cuồng gây chuyện với những người khác nên bị ông phế võ, đuổi ra khỏi võ đường, Long Nhị cùng Miên Miên đi vào

Miên Miên đắc ý nói: "Chính hắn đã khai vì trả thù Vương sư phụ nên mới hạ độc."

Vương Long tức giận đập nát cái bàn gỗ: "Có đúng như vậy không?"

Tên nam nhân cười như điên: "Phải đó... Thì đã làm sao?"

Vương Long rút kiếm ra lao đến chém chết tên hung thủ, Sử Diệp muốn can ngăn nhưng không kịp nữa.

Lâm Kỳ Hưng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng những người khác lại muốn ngăn cản.

"Sử gia trước kia đã hại chết cha của ta, sao ta có thể bỏ qua được?"

"Đúng vậy, mẹ ta cũng bị chúng hại chết, vậy mà nghiệt tử như hắn muốn đi liền đi?"

Lâm Kỳ Hưng không giữ được bộ mặt nhã nhặn nữa, hắn rút kiếm ra: "Sử Diệp là Sử Diệp, việc năm xưa không liên can đến hắn, nếu các người muốn làm hại hắn phải hỏi qua thanh kiếm của ta."

Lô Hoàng châm chọc: "Tứ đệ, đệ đang bao che cho người xấu, có xứng là đệ tử của Nam Kiếm ta không?"

"Xấu hay không xấu ông nói là được sao? Ta từng hại chết một mạng người nào chưa?" Sử Diệp gõ gõ cây gậy, y lên giọng chất vấn lão khiến lão không thể cãi lại.

Lâm Kỳ Hưng nhìn một vòng: "Các người rõ rồi chứ? Chuyện chấm dứt tại đây."

Không còn ai ý kiến nữa hắn liền chấp tay với Vương Long:"Vương lão huynh đa tạ huynh đã cho bọn ta tá túc, hiện tại bọn ta không thể nán lại được nữa, cáo từ."

Nói xong năm người bọn họ hiên ngang bước ra khỏi cửa, mặc cho Lô Hoàng tức đến đỏ mặt vì không thể làm gì được Sử Diệp.

_____________________

Trên xe ngựa, Sử Diệp phiền muộn thang ngắn thở dài, Quan Đông Hàn nhét một viên kẹo gừng vào miệng y:" Ca ca làm sao vậy? Chẳng phải mọi chuyện đã ổn rồi sao?"

"Ta thấy còn có khúc mắc."

"Khúc mắc gì?"

"Không có gì."

Quan Đông Hàn không hỏi thêm, Sử Diệp liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.