[Cổ Phong Tình] Minh Chủ Hắc Hóa Rồi

Chương 27




"Đại công tử Sử gia còn sống? Chuyện này quả nhiên là thật, lời đồn đại mấy ngày nay không hề sai."

"Ta nghĩ những người chết của võ đường đều do kẻ đó giết."

"Còn nữa, những vụ án giết người gần đây chắc chắn có liên quan đến tên ác nhân đó, đều chết vì trúng độc."

"Đúng là tên súc sinh họ Sử muốn trả thù cả võ lâm ta rồi."

Những lời lẽ không nên nghe Sử Diệp đều nghe không sót một từ, tư vị của y lúc này không khác ăn phải ớt cay là mấy.

Cư nhiên vì một chút tin tức đó mà mọi tội lỗi đều đổ lên đầu thân thế này, không gì độc bằng miệng đời mà.

Quan Đông Hàn để ý đến sắc mặt không dễ coi của Sử Diệp, hắn liền suy nghĩ một chút về việc này, bất cứ khi nào nhắc đến Sử gia thì Sử Diệp luôn im lặng không nói gì.

Đột nhiên trong lòng hắn dấy lên một nỗi nghi ngờ, Sử Diệp rất giỏi về y thuật lại còn mang họ Sử, có khi nào...

Hắn không thể chắc chắn sự nghi ngờ của mình, có lẽ nên tìm cơ hội hỏi rõ Sử Diệp thì hơn.

Lô Hoàng không tiếp tục dừng tại đó, lão lại bồi thêm mấy câu: "Thật ra thì danh tính của người đó ta chưa thể tiết lộ."

Tất cả mọi người đều trông có vẻ tức giận khi Lô Hoàng giấu đi danh tính của đại công tử Sử gia. Vương Long sau khi nghe được những gì mà lão ta nói, trong lòng càng thêm oán hận muốn moi ra người đã hạ sát hơn chục đệ tử của võ đường.

Sử Diệp buông đũa xuống, không muốn ở lại cùng hít thở một bầu không khí ngột ngạt này, y giả vờ xoa xoa vần thái dương.

Miên Miên nhìn ra được ý định của Sử Diệp liền nhanh trí phụ họa theo: "Huynh không được khỏe sao?"

"Ừm..."



Lập tức Quan Đông Hàn quan tâm đến y: "Ca ca không khỏe chỗ nào? Đau đầu sao? Có bị sốt không? Hay là do tối đêm qua trời lạnh nên cảm rồi?"

Sử Diệp thở dài, không biết vì sao y có thể chung sống với cái tên lo lắng thái quá này suốt năm năm trời.

"Ta hơi đau đầu một chút thôi..."

"Đệ đưa huynh về phòng nghỉ."

Quan Đông Hàn nói là làm hắn không để ý tới những người xung quanh mà đỡ tay y dậy, Sử Diệp vẫn cố tỏ ra vẻ lịch thiệp y chấp tay nói với Vương Long một tiếng: "Thật ngại quá... Ta cảm thấy không được khỏe nên muốn vào trong nghỉ một chút... Không làm ảnh hưởng các vị chứ?"

Vương Long đối đãi với Sử Diệp cũng coi như khách khí xua tay, ngay tại thời điểm cả hai đi được mấy bước liền bị Lô Hoàng phóng đến trước mặt:" Hai người không thể đi như vậy được."

Quan Đông Hàn cau mày, giọng nói ôn hòa:" Vì sao?"

" Vì chuyện mà ta đang nói... Có liên quang đến Sử thần y đây."

Mọi người lại được một mẻ ồn ào, thì ra nam nhân đi đứng bất tiện đó lại là Sử thần y ẩn cư ở Xà Đảo nổi tiếng dạo gần đây, hơn nữa Lô nhị thánh hiệp còn khẳng định người này có liên quan đến thân phận của đại công tử Sử gia, điều đó càng khiến họ bàn tán dữ dội hơn.

"Sử thần y cùng họ với bọn chúng... Chẳng lẽ hắn là tên tàn dư Sử gia?"

"Y thuật của hắn ta nghe nói rất cổ quái nha, mấy hôm trước còn nghe người khác đồn đại hắn dùng kim chỉ khâu người như khâu áo đó."

"Đúng rồi, chỉ có Sử gia mới dùng mấy loại y thuật không chính thống này."

"Hình như là tà thuật đó, trời ạ."

"Quả nhiên suy đoán từ trước đến nay của ta không sai... Sử Diệp chính là tên ác nhân đã giết chết bằng hữu của ta."

Không để Sử Diệp trả lời, Lâm Kỳ Hưng đã không nhịn được trước thái độ làm khó làm dễ của Lô Hoàng, hắn đập mạnh bàn khiến mọi người im bặt, giọng nói đằng đằng sát khí:" Nhị ca, Sử thần y là bằng hữu của ta, cũng là ân nhân cứu mạng của Đông Hàn làm sao có thể để nhị ca nghi ngờ hồ đồ như vậy được?"

Lô Hoàng cũng không giữ được hòa khí nữa, lão gay gắt cười nhếch môi: "Vậy thì càng cần phải làm rõ sự thật, chi bằng nán lại thêm vài ngày tự khắt ta sẽ moi ra được bằng chứng."

Lúc này Vương sư phụ cũng một chân đứng về phía của Lô Hoàng: "Đúng vậy, vài ngày nữa Chấn Viên sẽ trở về, năm đó Chấn Viên cũng cùng chung sức bài trừ ác gia họ Sử, có thể nó sẽ cung cấp một vài thông tin quan trọng."

Lập tức mọi người đều hưởng ứng theo lời của Vương Long, Lâm Kỳ Hưng chỉ có một cái miệng không thể đấu lại bọn họ.

" Được thôi, cứ làm theo lời của Lô thánh hiệp đây." Sử Diệp từ đầu tới cuối chỉ im lặng vậy mà lại lên tiếng.

Miên Miên lo lắng đến đứng ngồi không yên, nàng nhảy đến nắm chặt tay Sử Diệp: "Sử ca... Sao chúng ta có thể để bọn họ ỷ đông ức hiếp như vậy được?"

"Ức hiếp? Này tiểu cô nương, ăn nói cho cẩn trọng vào, bọn ta là danh môn chính phái không chơi trò hèn hạ như vậy."



Giọng nói khản đặc của Lô Sỉ Liêm đi với đôi mắt chuột đang mở trừng trừng đó không ăn nhập tý nào, gã chỉ chờ thời cơ để được đấu khẩu với Miên Miên cho thõa thích thôi.

Miên Miên muốn cãi lại nhưng bị Sử Diệp vỗ vỗ ai chặn đứng, y bình tĩnh nói nhỏ với nàng: "Nhịn một chút, ta không sao đâu."

Miên Miên bức bối dậm chân đi mất, Long Nhị đứng dậy theo sau giỗ dành nàng, Quan Đông Hàn thật không hiểu trong đầu Sử Diệp đang nghĩ cái gì.

"Ta sẽ nán lại một vài ngày, nhưng các ngươi phải cho ta xem qua thi thể nạn nhân."

Lô Sỉ Liêm đập bàn, gã đứng phắt dậy cầm kiếm: "Ngươi muốn hủy thi diệt tích?"

Sử Diệp tức giận dùng ánh mắt như lửa thiêu lườm gã: "Ý ngươi nói ta là hung thủ?"

Lô Sỉ Liêm bị ánh mắt đó dọa cho sợ, gã ấp úng: "Ta... Ta..."

"Sao? Ta cái gì? Thà không nói người ta vẫn nghĩ ngươi có đầu óc." Sử Diệp hừ lạnh, cười khỉnh bỉ với gã.

Lô Sỉ Liêm ngây như phỗng ra một lúc để thấm hiểu lời Sử Diệp nói, Lô Hoàng mặt đen như đít nồi vì tính vừa lỗ mãng vừa ngu ngốc của nhi tử.

Vương Long vuốt vuốt chòm râu đen của mình:" Sử công tử muốn nghiệm thi sao?"

"Phải, nếu ông cho phép."

Ông ta gật đầu: "Được, cứ làm theo ý công tử."

Nói xong hai người bọn họ đi mất, để lại một đám người đoán già đoán non, Lô Sỉ Liêm sau khi hiểu được ý tứ của Sử Diệp liền nổi giận đùng đùng, gã muốn đi tìm y tính sổ: "Quá đáng, dám mắng ta không có đầu óc? Lần này để xem lão tử dạy ngươi một bài học."

"Ngươi gây rối còn chưa đủ ta mất mặt? Ngồi xuống." Lô Hoàng nhặng xị lên dùng nội công nói vào tai gã, Lô Sỉ Liêm lập tức không dám cãi lời.

__________________________

Kết thúc buổi yến tiệc trưa với bầu không khí ảm đạm tất cả đều trở về với những việc cần làm của mình.

Sử Diệp không ở lại dùng hết bữa, y cùng Quan Đông Hàn trở về phòng ngồi ở đó nhìn nhau đã được một lúc lâu rồi.

Sử Diệp không thể nhìn thẳng vào hắn, y sợ rằng sẽ nhìn thấy sự nghi ngờ trong đôi mắt đó.

"Ca ca... Tại sao huynh lại đồng ý ở lại đây? Điều đó rất bất lợi cho huynh... Chẳng lẽ... Huynh thật sự là..."

Sử Diệp rũ mi mắt, đầu gục xuống như đứa trẻ bị mắc lỗi: "Phải..."

Giọng nói tuy nhỏ như tiếng mèo kêu nhưng cũng đủ để khiến tâm thế của người trước mặt phải chấn động. Quan Đông Hàn vỡ lẽ, thì ra sự nghi ngờ của hắn là không sai.



"Vì sao lại giấu đệ? Chẳng lẽ... Huynh sợ đệ sẽ làm hại đến huynh chỉ vì thân phận khó nói đó?"

Sử Diệp ngạc nhiên, y như nín thở mà ngẩng đầu nhìn Quan Đông Hàn. Vẻ mặt của hắn là buồn bã vì không nhận được sự tín nhiệm của mình, đột nhiên cảm giác tội lỗi ập đến.

Đúng là trong lòng hắn đã nghĩ như vậy, hắn biết Sử ca rất tốt với mình, đã vì mình mà làm nhiều việc lắm nhưng mà hắn lại chẳng thể làm gì để đền đáp ân tình đó, đã vậy còn khiến Sử Diệp che giấu bí mật không tin tưởng hắn.

"Đệ xin lỗi, không khiến huynh tin tưởng được..."

Sử Diệp vội vã xua tay: "Không... Không phải ta không tin tưởng ngươi..."

"Vậy thì vì sao?"

"Vì... Vì ta sợ sẽ làm liên lụy đến ngươi... Ta sợ rằng... Sẽ cản trở đại nghiệp của ngươi..." Sử Diệp càng cố giải thích lại càng không biết nên dùng từ ngữ gì để lấp vào.

Lúc này bộ dạng của y vừa rối rắm vừa rất thành thật, Quan Đông Hàn như bị hình ảnh đó thu hút khảm sâu vào tâm can, thì ra cũng là do Sử Diệp nghĩ cho hắn, lo lắng liên lụy cho hắn nên mới giữ bí mật này, biến nó trở thành một gánh nặng trong lòng.

Hắn đứng hẳn dậy từ từ tiến đến nam nhân vẫn đang vắt óc suy nghĩ kia, từ trên cao nhìn xuống hắn ôn nhu nói: " Đệ hiểu rồi..."

Sử Diệp ngẩng đầu, ánh mắt của cả hai chạm vào nhau giữa khoảng không gần trong gang tấc, Quan Đông Hàn như thủy triều cuồn cuộn xoa dịu cơn hỏa thiêu trong lòng Sử Diệp.

"Ngươi hiểu rồi... Ta... Vậy ngươi tin ta không? Ta không phải kẻ xấu... Những việc đó..."

Không để y tiếp tục nói, hắn bất ngờ ôm chầm lấy Sử Diệp vào lòng, cũng giống như cái ngày mà hắn tiết lộ thân phận cho nam nhân, Sử Diệp đã ôm hắn như vậy, ấm áp của nam nhân bao bọc lấy đứa trẻ năm đó.

"Đệ luôn tin huynh."

Giọng nói như lời thề của hắn dành cho Sử Diệp khiến y được dựa dẫm vào.