Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 40




Lý Quân Nguyện ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.

"Bản thân tôi, những người tôi để tâm, bọn họ đều biết tôi là người thế nào, miễn tôi không thẹn với lòng là được." Viên Tư Ý lặp lại lời nói của bản thân.

Có đôi khi Lý Quân Nguyện sẽ cảm thấy kinh ngạc với Viên Tư Ý, đạo lý không có ích gì đối với cô ấy dường như thật sự có thể biến thành vũ khí chống lại sự thật, chỉ cần hiểu được sẽ làm được.

"Ừ, em nói đúng." Lý Quân Nguyện nói.

Cuối cùng Viên Tư Ý cũng cảm giác được sự khó chịu của Lý Quân Nguyện đã khá hơn chút, nhưng vẫn cảm giác được trong lòng cô ấy có sự lo âu buồn bã sâu hơn, lần đầu tiên cô cảm thấy thất vọng với EQ của bản thân, cô không biết có thể làm gì để an ủi đối phương.

Giờ phút này điều duy nhất cô có thể làm tốt hình như cũng chỉ là im lặng ngồi cạnh Lý Quân Nguyện, cho dù ngay cả bản thân cũng không rõ vì sao phải làm vậy.

Rốt cuộc vẫn là đêm đông, dù sao vẫn đang ở bờ biển, nhiệt độ càng về khuya càng hạ xuống không ít, mà Viên Tư Ý ban nãy trước khi ra ngoài vội vàng chỉ mặc chiếc áo khoác ngày thường ở phim trường.

Cô cảm thấy có hơi lạnh, lại không muốn quấy rầy Lý Quân nguyện, lặng lẽ nghiêng mặt đi, khụt khịt mũi ngăn lại cơn hắt hơi của bản thân.

Nhưng dù là động tác nhỏ như vậy, Lý Quân Nguyện vẫn chú ý tới, cô ấy cởi chiếc áo khoác trên người đắp lên người Viên Tư Ý, "Khuya rồi, chúng ta về đi."

"Nhưng chị vẫn đang không vui phải không?" Viên Tư Ý hỏi cô ấy.

"Có một chút." Lý Quân Nguyện không biết nên nói những lo lắng trong lòng mình với Viên Tư Ý thế nào, đối với người dũng cảm tiến tới và trung thành với bản thân như Viên Tư Ý mà nói, những chuyện lo lắng của bản thân có lẽ đều là một câu chuyện cười.

"Vậy phải thế nào chị mới có thể vui vẻ?" Viên Tư Ý không muốn đứng dậy đi về, cô có một cảm giác, chỉ cần Lý Quân Nguyện trở về, hôm sau tất cả chuyện này sẽ như chưa từng xảy ra, nhưng chút khó chịu này vẫn sẽ ở lại trong lòng Lý Quân Nguyện.

Lý Quân Nguyện nhẹ nhàng nở nụ cười, mang theo nhiều sự bất đắc dĩ, "Chị cũng không biết."

Nếu cô ấy biết, vậy thì tốt rồi.

"Tôi không hiểu chuyện này lắm," Viên Tư Ý có vẻ ngượng ngùng, "Chị cho tôi chút thời gian lên mạng tra tư liệu, nói không chừng sẽ có cách khiến chị vui vẻ."

Lý Quân Nguyện che màn hình điện thoại cô, "A Ý, trên thế giới này không phải tất cả vấn đề đều có thể lên mạng tra đáp án được."

"Tại sao?" Viên Tư Ý nhìn cô ấy, ánh mắt trước sau trong trẻo sáng ngời, cô lấy điện thoại cho Lý Quân Nguyện xem, mục tìm kiếm hiện ra đáp án "Làm sao để người đang buồn vui vẻ?", ước chừng có 34.300.000 kết quả, "Chị xem, trên thế giới này có rất nhiều người có vấn đề như nhau, đương nhiên sẽ có rất nhiều đáp án tham khảo."

Viên Tư Ý thuộc phái suy luận lý tính, cô vẫn tin tưởng vững vàng chỉ cần có đủ nhiều đáp án tham khảo, từ đó phân tích suy luận, sẽ luôn có thể tìm được hướng đi chính xác.

"Nhưng người là độc nhất vô nhị," Lý Quân Nguyện nói, "Giống như em không thích kiểu tình yêu rập khuôn trong phim thần tượng, chính là vì không ý thức được tình yêu là độc nhất vô nhị, không thể phục chế, cũng sẽ không có đáp án tham khảo. Định nghĩa của mỗi người về tình yêu cũng không giống nhau, có người thích lựa chọn đi tới, có người lại chọn lùi bước, còn có người chọn cả đời nhớ về một khoảnh khắc."

"Nhưng không phải người ta thường nói, những gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng những gia đình bất hạnh thì lại muôn màu muôn vẻ* sao?" Viên Tư Ý nói, "Những lời này chẳng lẽ không chứng minh có đáp án tham khảo để đi đến hạnh phúc sao?"

*Lời mở đầu tác phẩm "Anna Karenina" của Lev Tolstoy.

Lý Quân Nguyện ngẩn người, cô ấy chưa từng nghĩ đến điều này, có lẽ trong tiềm thức cô ấy đã cho rằng tất cả tình yêu đến cuối cùng đều sẽ phải nghênh đón kết cục bi thương.

"Em nói đúng." Lý Quân Nguyện xoa tóc giả của Viên Tư Ý, "Là chị hạn hẹp rồi, đi nào, về thôi."

Viên Tư Ý lại níu lấy góc áo cô ấy, "Nên là, sao chị lại không vui?"



Những lời này vừa hỏi ra, người ngây ngẩn lại chính là bản thân Viên Tư Ý.

Cô đều không quan tâm chuyện người khác, ngay cả ở cạnh bạn thân nhất Lục Tình phần lớn đều là Lục Tình nói cô nghe, hai mươi mấy năm cuộc đời trước đây của Viên Tư Ý chưa bao giờ sinh ra tò mò đối với cuộc sống của người khác, lại càng sẽ không dò hỏi câu chuyện người khác không muốn nói.

Mà hiện giờ, bắt đầu từ lúc cô đứng trước tượng Đức Mẹ hỏi ra những lời này, cũng đã hoàn toàn khác biệt với bản thân từng nói với Lý Quân Nguyện chuyện không muốn nói không cần phải giải thích với người khác ở buổi cắm trại kia.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||

Thậm chí trong đầu Viên Tư Ý nhanh chóng hiện lên vài lý do, trong đó có một lý do là có lẽ cô đã rút ra được bài học kinh nghiệm lần trước, cảm thấy người yêu nên như vậy.

Người yêu, thì ra trong lúc lơ đãng cô đã định nghĩa quan hệ giữa cô và Lý Quân Nguyện như vậy.

Lý Quân Nguyện lại không biết trăm nghìn suy nghĩ lướt qua trong lòng cô trong giây lát, "Không có gì, chỉ là bị những bình luận ác ý trên mạng ảnh hưởng."

Nói xong câu đó cô ấy lại nắm tay Viên Tư Ý, "Có em ở đây, hình như cũng không có gì."

Viên Tư Ý ngẩng đầu yên lặng nhìn Lý Quân Nguyện, âm thanh nội tâm như sóng biển dâng trào, dao động từ trái tim không hiểu được khi trước, không kháng cự tiếp xúc thân mật của người khác, chủ động dẫn cô ấy về nhà mừng năm mới, tất cả những hành vi cô luôn khó phân tích đều đột nhiên trở nên có vết tích để dựa theo.

Giờ phút này gương mặt của Lý Quân Nguyện dưới sự tô điểm của ánh trăng, nụ cười dịu dàng lộ vẻ vô cùng động lòng người, đôi môi khẽ cong lên trông cũng rất quyến rũ.

Thì ra thích một người là cảm giác như vậy.

Viên Tư Ý chủ động vin lấy cổ Lý Quân Nguyện, giữa lúc đối phương ngơ ngác nhón chân hôn lên.

Đôi môi ẩm ướt chạm vào, cô cố gắng nhớ lại trình tự của Lý Quân Nguyện khi hôn môi ở sân thượng hội trường trường học lần trước, học tập từng chút từng chút, khẽ khàng mổ lên, không đợi cô nhớ lại nhiều hơn, Lý Quân Nguyện cũng đã phản ứng lại đảo khách thành chủ.

Lúc này Viên Tư Ý không ngẩn người lúc hôn, cô hưởng thụ sự dịu dàng của Lý Quân Nguyện, tay ôm cổ Lý Quân Nguyện trượt theo tóc dài của cô ấy xuống bên hông, thuận thế đặt trên eo Lý Quân Nguyện.

Lý Quân Nguyện bất ngờ bị cô chạm vào làm giật mình, cô ấy dừng lại nhìn Viên Tư Ý, lại phát hiện trong mắt đối phương đã loang loáng ánh nước, đôi môi ẩm ướt được bản thân hôn giờ phút này tựa như một đóa hoa hồng mang theo sương sớm, ai có thể từ chối được?

Khóe môi cô nhếch lên, lại hôn xuống.

Lý Quân Nguyện cũng không chú ý, trong ánh trăng say mê này, ánh nước trong mắt Viên Tư Ý có một giọt lặng lẽ chảy xuống.

Ở cùng Lý Quân Nguyện bên bờ biển mãi đến rạng sáng ba giờ hai người mới từ bờ biển về khách sạn, vừa về khách sạn Viên Tư Ý đã lấy máy tính viết ra tình tiết hai cảnh cuối cùng còn thiếu.

Mặc dù có linh cảm, nhưng viết xong hai cảnh này cũng mất mấy giờ của Viên Tư Ý, đến khi cô mài giũa đến hài lòng mang đến phim trường cho đạo diễn xem, đạo diễn bị quầng thâm mà cặp kính gọng đen cũng không thể che khuất của cô dọa sợ, "Cháu viết bản thảo suốt đêm qua à?"

Viên Tư Ý gật đầu, ở mức độ nào đó cũng xem như vậy.

Đạo diễn xem hai cảnh kia, không thể bắt bẻ, ông ta vốn cảm thấy quay đến khi kết thúc cũng vẫn chưa có hai cảnh này, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng vấn đề không lớn.

Ông ta không ngờ Viên Tư Ý thật sự có thể viết tốt như vậy, dường như đề nghị để Viên Tư Ý tự đảm nhận phần diễn tình cảm trước đây của ông ta bây giờ đã chắc chắn, nhưng cũng không cảm thấy đây có thể trở thành một phần đặc sắc của bộ phim này.

Mà thứ cuối cùng Viên Tư Ý đưa tới đều khiến ông ta cảm thấy, người này còn có tiềm lực vô hạn có thể khai thác.

"Tốt lắm, dùng cái này đi, không cần sửa lại." Đạo diễn nói, "Vậy cháu định ở lại đoàn hay về nhà?"



Trước đây Viên Tư Ý có thói quen ở đoàn phim đến khi mọi việc hoàn thành cơ bản sẽ đi, trở về cấu tứ kịch bản tiếp theo. Cho nên cô thường sẽ biến mất vào một tháng trước khi đóng máy, lần trì hoãn này đã xem như ngoại lệ, nhưng cách lúc đóng máy cũng còn hai tuần.

"Cháu ở đến khi đóng máy." Lần này Viên Tư Ý lại đưa ra đáp án hoàn toàn khác biệt.

"A?" Đạo diễn đầu tiên là kinh ngạc, nhưng nghĩ ngay tới quan hệ giữa cô và Lý Quân Nguyện, thở dài lắc đầu, "Được rồi, đừng làm phiền đấy."

"Vâng." Viên Tư Ý nói.

Cùng ngày sau khi Lý Quân Nguyện quay xong đã tìm được Viên Tư Ý cuộn mình ngủ trên giường trong xe RV, có lẽ là ngại ngủ không được thoải mái, tóc giả trên đầu và kính mắt trên mặt đều được cô gỡ xuống đặt trên bàn bên ngoài, trên giường chỉ còn lại một Viên Tư Ý nguyên khuôn nguyên dạng.

Lý Quân Nguyện vốn muốn trêu cô, lại chú ý tới quầng thâm dưới mắt cô, vì thế lại nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, tìm Tiểu Tiếu bên ngoài xe hỏi, "Viên Tư Ý tới bao giờ thế?"

Tiểu Tiếu nói, "Tầm khoảng chín giờ, cô ấy nói không muốn về khách sạn nên muốn hỏi chìa khóa tự lên xe chờ chị."

"Em ấy tới đây sớm như vậy?" Lý Quân Nguyện hỏi, rõ ràng hai người các cô tối qua ba giờ mới về khách sạn nghỉ ngơi, thế mà lại đến phim trường sớm như vậy?

"A biên kịch Tiểu Viên đến đây từ sớm rồi ạ." Tiểu Tiếu nói, "Sáng nay chị đang hóa trang ở phòng hoá trang, lúc em đi mua cà phê đã thấy cô ấy đi thang máy xuống dưới. Lúc đó hình như mới bảy giờ sáng."

Lý Quân Nguyện không ngờ thế mà cô lại thức sớm như vậy, may mà bản thân không quấy rầy cô, dặn Tiểu Tiếu đi mua ít cơm trưa, tốt nhất là dạng cơm ăn nguội cũng ngon, bản thân lại lên xe lần nữa.

Cô ấy cởi giày nhẹ tay nhẹ chân bước đến bên giường, xốc chăn lên nằm xuống cạnh Viên Tư Ý.

Viên Tư Ý mơ mơ màng màng mở mắt nhìn người tới, "Chị quay xong rồi?"

"Ừm." Lý Quân Nguyện cảm thấy có lỗi, "Đánh thức em rồi?"

"Không có." Viên Tư Ý dụi dụi mắt lại ngáp một cái, tự động dán sát về phía Lý Quân Nguyện, cầm tay cô ấy đặt bên má mình, "Buồn ngủ quá."

"Ngủ đi, dậy rồi ăn sau." Động tác này của Viên Tư Ý khiến cho tim Lý Quân Nguyện đều phải tan ra.

"Chiều nay chị có quay không?" Viên Tư Ý dù đang ngủ cũng vẫn nhớ đến công việc.

"Không có, ngủ đi, chị ở cùng em." Lý Quân Nguyện dỗ cô.

"Ừm."

Viên Tư Ý đáp một tiếng, gối một bên mặt lên bàn tay Lý Quân Nguyện ngủ mất.

Lý Quân Nguyện cứ nhìn cô chốc lát như thế, rất nhanh cũng đã ngủ.

_______________

A, A Ý rốt cuộc thông suốt rồi!

Mẹ già rơi lệ