Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 13




Viên Tư Ý không nhạy với cảm xúc cho lắm, tự nhiên cũng không nhìn ra không khí hiện tại. Cô lập tức đi về phía Lâm Đông và Lý Quân Nguyện, nói thế nào Lâm Đông cũng là nhà đầu tư, đương nhiên Viên Tư Ý phải bày tỏ lễ độ chào hỏi của bản thân, "Chị Lâm tới thăm đoàn à?"

"Ừ." Lâm Đông liếc mắt sang Lý Quân nguyện, "Tôi đến xem Lý Quân Nguyện có làm chuyện khác người gì không."

Viên Tư Ý gật đầu, thì ra là vậy, không phải đến xem tiến độ hạng mục.

Lâm Đông trực tiếp hỏi, "Sao cô lại ở đây?"

Nói đi, có phải người phụ nữ Lý Quân Nguyện này lừa cô lên không, để tôi dạy dỗ người này giúp cô!

"Sáng nay tôi ngủ không tốt, Lý Quân Nguyện để tôi nghỉ ngơi trong xe cô ấy một lúc." Viên Tư Ý trả lời chi tiết.

Lâm Đông nghiêng đầu nhìn Lý Quân Nguyện nghiên cứu, ánh mắt viết rõ ràng cô ấy mới không có lòng tốt như vậy đâu!

Lý Quân Nguyện:... Tuy ý định ban đầu của em không phải thế, nhưng giải thích như vậy hình như cũng có thể là ý này.

"Ừm, Lý Quân Nguyện thật sự cực kỳ tốt." Viên Tư Ý nói, "Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp lại còn rất có lễ phép, cũng đối xử rất tốt với nhân viên công tác, còn rất kính nghiệp."

"Phải không?" Lâm Đông rõ ràng không tin.

"Thật sự." Viên Tư Ý khẳng định, "Lần trước chụp định trang cô ấy liền add Wechat của tôi, vô cùng tích cực."

Lý Quân Nguyện:... Thật ra cũng không cần nói nhiều vậy đâu.

Lâm Đông nhìn chằm chằm Lý Quân Nguyện cười lạnh một tiếng, quả là tích cực, đáng tiếc không phải tích cực trong công việc.

"Tôi cũng không biết nghệ sĩ nhà tôi lại tốt thế đấy." Chữ "tốt" của Lâm Đông cắn rất nặng.

"Vậy chị Lâm tôi đi làm việc trước," Viên Tư Ý cảm thấy chào hỏi cũng tương đối thì không quấy rầy nữa, lại nói một câu với Lý Quân Nguyện, "Cảm ơn, lát nữa gặp."

"Được." Lý Quân Nguyện vốn định sờ mái tóc kia xác nhận xúc cảm một chút, cảm nhận tầm mắt tử vong của người đại diện nhà mình rốt cuộc cũng không đưa tay, dù gì sau này vẫn có cơ hội, không thiếu cơ hội nửa vời nhất thời này, "Vậy cô bận việc trước đi."

Chờ Viên Tư Ý vừa đi xa, mặt Lâm Đông đã hoàn toàn lạnh xuống, "Em đi lên với chị."

Hoàn toàn khác với không khí nhàn nhã lúc ăn trưa, giờ phút này không khí trong xe ngưng đọng, Lâm Đông trừng mắt nhìn Lý Quân Nguyện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bản thân Lý Quân Nguyện lại không chút để tâm ngồi trên chỗ Viên Tư Ý từng ngồi lúc trưa, hưởng thụ ấm áp khó thấy vào đông.

"Rốt cuộc em có biết em đang làm gì không?" Lâm Đông cảm thấy bản thân giống như chủ nhiệm lớp, "Đây là đoàn phim, em có nghĩ tới bị người khác biết em và Viên Tư Ý hai người cùng ở trong xe hơn nửa tiếng truyền thông sẽ viết thế nào không?"

"Xin lỗi chị." Lý Quân Nguyện cũng hiểu bản thân quá xúc động, lẽ ra phải giữ Tiểu Tiếu lại.

"Rốt cuộc em nghĩ thế nào?" Lâm Đông nhìn cô ấy như đang nhìn thiếu nữ nổi loạn tuổi dậy thì, khiến người ta đau đầu, "Trước đây chị xem như diễn người yêu với diễn viên nữ là nhập diễn quá sâu, bây giờ khó khăn lắm mới nhận được một bộ đề tài trinh thám, thế mà em lại chơi trò ái muội với biên kịch?"

Thật ra Lý Quân Nguyện cũng không hiểu lắm, trước đây tình yêu của cô ấy luôn từ từ xâm nhập theo sự phát triển của tình tiết, nhưng khi vừa diễn xong quay đầu lại nhìn đối phương thì một chút cảm giác cũng không có. Giống như hôm đó gặp phải Viên Tư Ý, cho dù không có ai quấy rầy, cô ấy cũng không cảm thấy cuối cùng bản thân sẽ hôn.

Cô ấy cũng từng nghi ngờ có phải bản thân quá trăng hoa hay không, hay căn bản chưa từng thích đối phương?



Thấy Lý Quân Nguyện lại im lặng, Lâm Đông càng căng thẳng, "Em nghiêm túc?"

Lý Quân Nguyện quay đầu, "Em cũng không biết."

Chỉ là cảm nhận trực giác, Viên Tư Ý cũng không giống những đối tượng mập mờ trước kia của cô ấy lắm.

Lâm Đông im lặng một lúc lâu, dứt khoát buông bỏ, "Bỏ đi, em tự xem mà xử lý. Muốn nghiêm túc cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng xem tình cảm là trò đùa. Đặc biệt là Viên Tư Ý, trông cô ấy là dạng tính cách rất nghiêm túc, em tuyệt đối đừng mang người ta ra đùa giỡn."

"Còn nữa, ở đoàn phim chú ý chút. Biết người biết mặt không biết lòng, đừng để người có ý đồ có cơ hội lợi dụng."

Chẳng hiểu sao, thoáng chốc Lý Quân Nguyện đã nghĩ ngay tới biên kịch mới tới kia.

"Ôi," Lý Quân Nguyện đ è xuống không để ý tới câu nói cuối cùng kia, "Không phải trong đoàn có một biên kịch mới tới sao, là người chị gặp ở cửa ấy, ở đâu tới vậy?"

Lâm Đông: "..." Mệt cho chị ấy thế mà lại cảm thấy Lý Quân Nguyện nghiêm túc trong nháy mắt!

"Lý Quân Nguyện em có bệnh phải không? Em dụ dỗ biên kịch đến nghiện rồi à?"

Lý Quân Nguyện trợn mắt nhìn chị ấy, nói, "Chị mới có bệnh, em rảnh rỗi vậy sao?"

Cô ấy dừng một chút, mới nói, "Em cảm thấy cô gái này muốn theo đuổi em."

Lâm Đông cười nhạo một tiếng, "Vậy em cũng thật có tài gây sự."

"Ngoại hình quá xinh đẹp cũng không phải lỗi của em." Lý Quân Nguyện nói.

"Được rồi, em nói có vấn đề thì có vấn đề, lát nữa chị đi tra thử." Lâm Đông lười nhiều lời với cô ấy, dù sao tổ tông này dầu muối không ăn, ai cũng nhìn không được, "Em ở đoàn phim chú ý chút đừng gây chuyện nữa. Biên kịch Viên trông cũng giống một đứa bé, em đừng ức hiếp người ta."

"Đứa bé?" Lý Quân Nguyện nở nụ cười, "Cô ấy hơn mười tám rồi nhỉ? Em nhớ không trái pháp luật."

"..." Lâm Đông trừng cô ấy, "Em được lắm, chị nói chuyện này à! Ý chị là con người của người ta! Em xem biên kịch Viên đơn thuần bao nhiêu."

"Được rồi," Lý Quân Nguyện đứng dậy, "Xong chưa? Chị là mẹ cô ấy hay sao mà lại thế? Đi thôi, cảnh quay buổi chiều sắp bắt đầu rồi."

Trước khi quay chụp buổi chiều Lâm Đông lại đi rồi, nghiêm túc hay là không nghiêm túc, Viên Tư Ý và những người trước đó có khác biệt gì, mấy vấn đề này vẫn quẩn quanh trong lòng Lý Quân Nguyện, khiến cả người cô ấy đều có phần mất tập trung, ngay cả lúc thay quần áo cũng suýt nữa không tìm ra lỗ chui đầu.

Vừa vặn buổi chiều lại có cảnh hành động, may mà chỉ là mấy động tác nhỏ, nhưng vẫn cần treo dây, cô ấy đứng trước dây tập trung, nhắm mắt lại, xua đi tất cả suy nghĩ, mở mắt ra, cô ấy đã là Úc Ly kia.

Từ khi bắt đầu quay chụp buổi chiều Viên Tư Ý đã đứng đó, thấy Lý Quân Nguyện mặc trang phục của Úc Ly bước ra, cặp mắt phía sau kính ting một tiếng liền sáng lên.

Bất luận nhìn bao nhiêu lần đều cảm thấy thật sự rất thích hợp, Lý Quân Nguyện còn phất tay với cô, giống như là con gái nhà mình từ kịch bản bước ra chào cô vậy.

Viên Tư Ý nhìn Lý Quân Nguyện mãi, đẩy kính mắt, hình như Lý Quân Nguyện hôm nay có chút khác biệt, cảm giác có hơi mất tập trung.

Mãi đến khi Lý Quân Nguyện đứng cạnh dây treo bình tĩnh nhắm mắt lại, cô còn tưởng rằng đối phương sợ độ cao đang tự xây dựng tâm lý cho bản thân, nào ngờ Lý Quân nguyện vừa mở mắt ra đã lại biến thành Úc Ly.



Không đợi Viên Tư Ý nghĩ nhiều, quay chụp đã bắt đầu.

Cảnh diễn này kể về lần đầu Úc Ly rời khỏi tổ chức trèo lên nóc nhà nhìn ánh trời chiều cảm nhận cuộc sống mới của bản thân.

Úc Ly thân là một nữ sát thủ, võ nghệ cao cường đương nhiên không phải đùa. Động tác kịch bản yêu cầu là không mang theo chút do dự lưu loát vịn vào mấy điểm tựa là đến được nóc nhà, Lý Quân Nguyện mang dây treo cũng làm rất khá, tổng thể động tác vừa trôi chảy lại gọn gàng.

Chỉ là lúc xoay người lên nóc nhà không biết làm sao, bước chân lại trượt xuống một chút, suýt nữa ngã xuống.

Cũng may cô ấy treo dây, tay kia nắm lấy mái hiên, dù sao có dây treo trợ lực, Lý Quân Nguyện dứt khoát đổi động tác sai lầm nhỏ này thành động tác cool ngầu, nương dây treo trợ lực một tay liền xoay người lên nóc nhà.

"Tốt! Qua! Tiếp theo chuẩn bị đặc tả!"

Lại quay hai lần tất cả cảnh quay bắt đầu thay một cảnh mới, đạo diễn vừa định hỏi Lý Quân Nguyện có bị thương không, đã thấy Viên Tư Ý mang theo hòm thuốc nhỏ vừa mới tìm trợ lý sản xuất lấy, một đường chạy chậm tới chỗ Lý Quân Nguyện, phía sau còn có biên kịch mới tới kia đi theo.

Đạo diễn thở dài, xem ra không đến lượt ông ta quan tâm.

Lý Quân Nguyện vừa phát hiện tay bản thân quẹt phải vẫn bị rách da, vì không chậm trễ quay chụp nên cũng không đi xuống, cố gắng quay cho xong. Tuy rằng chỉ bị rách một chút da nhỏ, nhưng sau đó lại bám vào mái hiên quay hai lần vẫn có hơi đau.

Tiểu Tiếu đi lên hỏi cô ấy có sao không, cô ấy vừa định bảo Tiểu Tiếu đi tìm hòm thuốc xử lý một chút, nhóc biên kịch đã mang theo hòm thuốc vẻ mặt lo lắng chạy về phía cô ấy.

Thật đúng là không biết che giấu, ngay cả lo lắng cho cô ấy đều viết cả trên mặt. Tay Lý Quân Nguyện dường như cũng không đau đến vậy, trông thấy Viên Tư Ý vội vàng chạy về phía cô ấy thì cười nói, "Cô chậm một chút, cẩn thận đừng để bản thân ngã."

"Làm bị thương rồi sao?" Viên Tư Ý bỏ hòm thuốc xuống liền lấy cồn iod ra, "Cái này không đau đâu."

Lý Quân Nguyện vô cùng hưởng thụ xòe tay trước mặt Viên Tư Ý, ngoài miệng còn tủi thân nói câu, "Đau."

"Khử trùng là ổn rồi." Trước đây Viên Tư Ý vì viết kịch bản còn từng học một khóa ở lớp huấn luyện cứu hộ chuyên nghiệp, lúc này bản lĩnh trong tay trôi chảy lại nhanh nhẹn hoàn thành toàn bộ quá trình khử trùng, "Vết xước này khá nông, để hở đi, còn có thể mau lành chút."

Thật ra Lý Quân Nguyện cũng không cảm thấy đau bao nhiêu, chỉ trêu bạn nhỏ mà thôi, "Đau thật đấy."

Viên Tư Ý nâng tay cô ấy, miệng để sát vào nhẹ nhàng thổi cho cô ấy, "Như vậy không đau chứ?"

Cảm giác được người che chở thật sự rất tốt, Lý Quân Nguyện chỉ có thể trông thấy mái tóc xù của Viên Tư Ý, nhưng cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm dỗ dành cô ấy của đối phương, thật sự rất đáng yêu.

Viên Tư Ý thổi đôi cái hỏi cô ấy, "Không phải vừa rồi cô thất thần chứ?"

Lý Quân Nguyện đương nhiên sẽ không thừa nhận bản thân vì chuyện của cô mà thất thần, lập tức phủ nhận nói, "Không có, nhất thời trượt tay."

Nếu không phải thất thần, vậy có thể loại trừ đáp án này...

Viên Tư Ý đẩy kính, "Cũng do vấn đề sức lực nền tảng của cô không đủ, mấy ngày nay luyện tập cho tốt, sau này đừng để bị thương nữa."

Không ngờ Viên Tư Ý sẽ cho ra kết luận như vậy, Lý Quân Nguyện vừa định phủ nhận, nghĩ lại lại nói, "Vậy cô theo giúp tôi."

Không đợi Viên Tư Ý trả lời, một giọng eo éo đã tự đến gần, "Cô Lý, em đi cùng chị! Em cũng muốn tập thể hình!"