Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 12




Trong xe RV vốn cũng không lớn, không gian bên trong chỉ có thể để được chiếc giường một mét rưỡi. Lý Quân Nguyện nằm nghiêng trên đó cũng đã chiếm cứ nửa giang sơn.

Tối qua căn bản không ngủ được, hiện tại lực hấp dẫn của cái giường kia với Viên Tư Ý vô cùng mạnh mẽ, nếu không phải bận tâm đ ến khoảng cách quan hệ xã giao giữa người với người không giống nhau, cô thật sự sẽ lập tức lăn lên chiếc giường kia đánh một giấc.

Thấy cô do dự, Lý Quân Nguyện càng thêm hăng hái, nhíu mày, "Sao vậy, không dám?"

Không ngờ nhóc biên kịch còn rất thẹn thùng.

Viên Tư Ý lắc đầu, chẳng qua cô đang suy xét xem quan hệ với Lý Quân Nguyện có đủ để cô ngủ một giấc trên chiếc giường này không.

Nhưng tối qua không ngủ, cơn buồn ngủ vẫn nhanh chóng đánh bại sự giãy giụa trong lòng Viên Tư Ý, Lý Quân Nguyện cũng đã mời cô ngủ trưa, hai người hẳn có thể tính là bạn tốt.

Thoát khỏi gánh nặng tâm lý này, Viên Tư Ý lập tức trầm tĩnh lại, đi vòng qua bên kia giường trong ánh mắt từ đắc ý biến thành kinh ngạc của Lý Quân Nguyện, cởi giày vớ nằm trên giường, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lý Quân Nguyện nói ngắn gọn một câu "Chào buổi trưa" liền nhắm mắt.

Lý Quân Nguyện cho rằng cô sẽ không ngủ, không ngờ nhóc biên kịch này còn khá lớn mật.

Chỉ là tư thế ngủ cũng kỳ kỳ quái quái, chẳng khác pharaon nằm trong quan tài là bao.

Lý Quân Nguyện dứt khoát đổi tư thế quan sát cô, thật ra lúc trước cô ấy đã cảm thấy nói không chừng dáng vẻ Viên Tư Ý rất xinh đẹp, hiện tại nhìn thế này thấy quả thật là vậy. Lông mày sạch sẽ gọn gàng, lông mi rậm và dài, chiếc mũi thanh tú tròn tròn, chỉ là những thứ này đều bị chiếc kính gọng đen rất lớn kia của cô che mất.

Cô ấy như bị trúng tà đưa tay muốn tháo kính mắt của đối phương xuống, nhìn hoàn chỉnh khuôn mặt này, ai biết Viên Tư Ý lại đột nhiên mở mắt lúc tay cô ấy đưa ra được nửa đường, một đôi mắt sạch sẽ đơn thuần, "Sao vậy?"

"Cô," Sự đơn thuần kia thế mà lại khiến Lý Quân Nguyện trở nên có phần ngượng ngùng, tay xấu hổ cứng đờ giữa không trung, "Nghỉ trưa không tháo kính mắt sao?"

"Không." Viên Tư Ý nghe vậy nắm chặt kính mắt của bản thân, "Tôi quen rồi."

Lý Quân Nguyện à một tiếng, dứt khoát ngồi dậy.

Viên Tư Ý hỏi, "Cô không ngủ à?"

"Ừ." Lý Quân Nguyện không nhìn cô, nhất thời híp mắt, thất sách, bại lộ khuynh hướng bản thân quá sớm là đại kỵ trong tình trường.

Huống chi bản thân ngay cả cô thích nam hay nữ cũng chưa làm rõ, bất cẩn rồi Lý Quân Nguyện!

"Tại sao," Viên Tư Ý lại cố tình hóa thành bé cưng hiếu kỳ ở đằng sau, "Bình thường cô cũng ngủ không ngon sao?"

Viên Gia Dữ thi thoảng cũng có tật xấu này, ngủ không yên rất giày vò.

"Thỉnh thoảng." Lý Quân Nguyện chỉ có thể ứng phó như vậy.

"Vậy lần sau tôi mang cho cô chút trà dương cam cúc đi." Viên Tư Ý nói, "Có thể an thần trợ ngủ, cô có thể thử xem."

Lý Quân Nguyện quay đầu mím môi nở nụ cười, tim như bị móng vuốt nhỏ xù lông chạm phải, còn hơi ngưa ngứa.

"Được. Cô ngủ đi, tôi ra ngoài xem Tiểu Tiếu mua cà phê về chưa, buổi chiều còn phải diễn."

"Ừm." Tay Viên Tư Ý còn vắt lên kính mắt, toàn thân trông là lạ, lại chân thành dị thường nhìn Lý Quân Nguyện, "Cô vất vả rồi, ngày mai tôi nhất định cố gắng làm món ngon."

Lý Quân Nguyện ngứa ngáy trong lòng luôn có thành kiến cảm thấy mái tóc xù không mấy sạch sẽ, cô ấy rốt cuộc không kìm được đưa tay xoa nhẹ chiếc đầu xù của Viên Tư Ý, "Ừm, cảm ơn cô."

Viên Tư Ý bị xoa sửng sốt, mãi đến khi Lý Quân Nguyện đóng cửa xe đều thất thần.



Ừm, hình như có chút thoải mái.

Sau khi sờ xong Lý Quân Nguyện xuống xe vẫn còn hoài nghi nhìn chằm chằm tay mình, xúc cảm đầu xù là như vậy sao? Cảm giác cũng không giống tóc bình thường lắm, lại giống với cảm nhận mái tóc giả cực nóng khi cô ấy quay cổ trang kia.

Lý Quân Nguyện đang nghiên cứu tay của bản thân, đã cảm giác có người từ sau xe đi tới. Cô ấy còn tưởng là Tiểu Tiếu, ai biết vừa ngẩng đầu lại là biên kịch mới tới kia.

Thật sự là không dứt à?

Viên Tư Ý không ở đây, ngay cả một ánh mắt Lý Quân Nguyện cũng không thèm liếc cô ta, ý tứ hoàn toàn không có chút phản ứng.

"Cô, cô Lý." Lý Tử Đồng vẫn còn chờ bên ngoài, khó khăn lắm mới đợi được Lý Quân Nguyện đi ra một mình, lần này vẫn chưa nắm chắc cơ hội diễn, "Xin lỗi chị, em thật sự không phải ý kia."

"Không có gì để giải thích," Lý Quân Nguyện cũng lười liếc nhìn cô ta một cái, "Tôi không mù cũng không điếc, không cần cô giải thích thêm cho tôi."

Lý Quân Nguyện cảm thấy có thể cô gái này xem cô ấy như kẻ ngốc, nếu cảm thấy quá có lỗi sao lại còn đứng ở cửa xe bản thân chắn người. Lần này vẫn là để cô ta chặn bản thân, lỡ như để cô ta chặn đến Viên Tư Ý lại trà ngôn trà ngữ ở đây cũng thật khiến người ta phiền lòng.

Nhóc biên kịch vốn là một người đàng hoàng, va phải cô gái này chắc chắn sẽ chịu thiệt. Đoàn phim này cũng thật là, là ai tuyển biên kịch mới này, sao đáng ghét như vậy.

"Cô Lý không phải em cố ý," Lý Tử Đồng nhanh chóng mềm giọng nói, "Em thích chị rất nhiều năm, chị có thể đừng chán ghét em vì chuyện này được không?"

Lý Quân Nguyện thật không biết rốt cuộc người này là tới nhận việc biên kịch hay là diễn viên, thật biết diễn mà, kịch bản tiểu bạch hoa diễn quả thật là hạng nhất.

Đáng tiếc dạng thoại này trước đây cô ấy nghe quá nhiều trong kịch bản, cũng nghe rất nhiều người nói, đã tê liệt rồi.

"Cút."

Cô ấy vừa mới dứt lời, người nọ không cút lại có người vội vàng cút đến đây chắn giữa hai người, "Ôi chao, làm gì vậy?"

Tiểu Tiếu gặp Lâm Đông cùng nhau đi về, xa xa thấy một màn này, Lâm Đông liền phái cô nàng về trước ngăn cản.

Đến khi cô nàng thở gấp ngẩng đầu nhìn mới phát hiện đây không phải biên kịch mới tới gặp trong phòng hóa trang sáng nay sao.

Tiểu Tiếu lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lý Quân Nguyện, quả thật rất tệ. Chuyện này kỳ lạ, chị cô nàng vẫn luôn vui vẻ hòa nhã với nhân viên hợp tác mà.

"Em chạy nhanh vậy làm gì? Bị ma đuổi à?" Lý Quân Nguyện thấy cô nàng ngay cả hơi cũng không thở nổi.

Nội tâm Tiểu Tiếu oán thầm, còn không phải chị Lâm sợ chị gặp chuyện sao, nếu không chị cho là em muốn chạy nhanh vậy chắc.

"Lý Quân Nguyện," Lâm Đông cũng tới đây, đưa cà phê trong tay cho cô ấy, "Đây là ai vậy?"

Thấy Lý Quân Nguyện vẫn đang cắm ống hút uống cà phê không có chút ý muốn trả lời, Tiểu Tiếu vừa định trả lời thay cô ấy, Lý Tử Đồng bên cạnh đã lập tức trả lời, "Chào chị Lâm, em là biên kịch mới tới, em tên Lý Tử Đồng. Em là fan của cô Lý."

Chuyện biên kịch mới Lâm Đông cũng biết, cũng không ngờ thế mà là dạng này. Cái đầu xù xù lại thêm hai cái đuôi ngựa này trông thế nào cũng không giống người làm việc nghiêm túc, hơn nữa thế mà còn tự xưng là fan Lý Quân Nguyện? Làm việc trong đoàn phim, là fan cũng không nên nói ra, đây chính là đại kỵ.

Trông quả thật là người không hiểu chuyện, Lâm Đông lại nhìn sắc mặt Lý Quân Nguyện, không biết sao lại chọc tổ tông nhà họ.

Nghệ sĩ nhà mình có tính tình gì bản thân rất rõ, não yêu đương mà thôi, cũng không phải não ngu ngốc, làm việc cũng chuyên nghiệp, theo lý mà nói sẽ không lục đục với biên kịch mới đúng.

"Xin chào," ngay cả tự giới thiệu Lâm Đông cũng trực tiếp bỏ qua, "Cô còn có việc sao? Nếu không có xin về đi. Ekip chúng tôi còn có chút chuyện muốn bàn, cô không tiện nghe."

Lý Tử Đồng: Người trong ekip này sao lại như vậy? Không chút lưu tình như vậy sao? Không phải đều nói thái độ của Lý Quân Nguyện đối với nữ giới và nhân viên công tác tốt lắm sao?

"Vậy, vậy được rồi." Nếu không phải lúc này vẫn đang mặc niệm trong lòng không thể phá hỏng hình tượng cô ta đã sớm cau mặt, "Em đi trước đây."



Đợi người đi rồi, Lâm Đông mới chuyển tầm mắt nhìn về phía Lý Quân Nguyện chuyện không liên quan đến mình tựa vào cạnh xe phơi nắng uống cà phê, "Em trêu chọc cô ta?"

"Em không có." Trời đất chứng giám, chuyện này có liên quan gì tới cô ấy, "Đây chính là biên kịch mới các chị tìm tới."

"Rồi, không có thì không có." Lâm Đông vốn không cảm thấy bọn họ sẽ có gì, chỉ xác nhận lại một chút để bảo đảm, "Sao em lại đi ra, hiếm khi có thời gian có thể ngủ một giấc sao lại không ngủ?"

Lý Quân Nguyện giấu người trong xe có chút chột dạ nhấp một ngụm cà phê đá, "Lạnh quá không ngủ được, phơi nắng chút."

"Quay chụp hai hôm nay thế nào," Chuyện sinh hoạt Lâm Đông cũng không định quản nhiều, chỉ cần đừng gây chuyện xấu não yêu đương là chị ấy đã cảm tạ trời đất rồi, "Nghe Tiểu Tiếu nói hai ngày nay em có hơi không tập trung?"

Lý Quân nguyện lướt qua Lâm Đông trừng mắt nhìn Tiểu Tiếu một cái, "Không có, có thể do thời tiết không tốt lắm."

Lâm Đông sao có thể không hiểu cô ấy, "Não yêu đương của em lại dâng lên rồi phải không, có phải vì thời gian này biên kịch Viên không đến đoàn phim không?"

Lý Quân Nguyện liếc mắt nhìn cửa xe đã đóng chặt, may mà lúc bản thân đi xuống đã thuận tay đóng cửa lại, cách âm của xe RV này còn không tệ, Viên Tư Ý ở trong có lẽ không nghe thấy, "Không có dâng, người ta thích em là fan của em, em chú ý nhiều cũng không phạm pháp."

"Người vừa rồi cũng là fan em, sao lại bày mặt thối vậy?" Lâm Đông đau đầu nhức óc, "Em đừng nghe một góc đã cảm thấy người khác thích em, có thể đừng tự thấy bản thân tốt đẹp như vậy được không? Chị nói này, biên kịch Viên người ta là người đàng hoàng lại nghiêm túc làm việc, em bớt mang não yêu đương của em gây họa người ta."

Lý Quân Nguyện không nói gì, im lặng vứt vấn đề sang Tiểu Tiếu, "Em thấy sao?"

Tiểu Tiếu nhanh chóng phất tay, "Đừng hỏi em, em chỉ là một người làm công hèn mọn."

Mắt thấy hai vị sếp nhà mình sắp ầm ĩ, cô nàng vẫn nên chuồn sớm, "Ờm, em đi xem phim trường bên kia chuẩn bị sao rồi."

Tiểu Tiếu trốn đi nhanh như chớp, Lâm Đông tức giận nói, "Chị cảnh cáo em lần nữa..."

"Đừng gây scandal tình ái nào ở đoàn phim, đừng có yêu đương." Lý Quân Nguyện lười biếng bổ sung đầy đủ giúp chị ấy, "Chị đã nói bao nhiêu lần rồi."

"Vậy em nghe lọt rồi sao!" Lâm Đông đều muốn thành sư tử hà đông rống lên.

"Nghe rồi mà." Nhưng em lại không đồng ý.

Lý Quân Nguyện mới vừa nói xong lời này, trong xe liền truyền đến động tĩnh.

Lâm Đông và Lý Quân Nguyện đồng thời quay đầu nhìn, cửa xe RV mở ra, một người ở sau cửa xe ngáp một cái.

Mắt Lâm Đông trừng như cái chuông nhìn về phía Lý Quân Nguyện dùng ánh mắt chất vấn đây là ai vậy!

Lý Quân Nguyện chột dạ dời mắt.

Một phần đầu xù dẫn đầu chen ra cánh cửa nho nhỏ của xe RV, sau đó cả người đều lộ ra.

Viên Tư Ý nghỉ trưa thường nghiêm khắc kiểm soát khoảng chừng hai mươi phút, như vậy có thể giúp cô được nghỉ ngơi đồng thời còn có thể đủ duy trì trạng thái công việc buổi chiều. Sáng nay Lục Tình kéo cô dậy lúc sáu giờ sáng thu dọn hành lý thật sự quá sớm, cô có chút buồn ngủ, nếu không cũng sẽ không đồng ý nghỉ ngơi một chốc trong xe Lý Quân nguyện.

Lý Quân Nguyện quả thật là một đồng nghiệp tốt quan tâm người khác.

"Ừm?" Viên Tư Ý nhìn về phía Lâm Đông cứng đờ ở cạnh xe và Lý Quân Nguyện, nghiêm túc gật đầu chào hỏi, "Chị Lâm tới rồi à, chào buổi chiều."

________

Lý Quân Nguyện: Nghe thấy nghe thấy! Hai tai đều nghe thấy! Nhưng em không đồng ý ~