Có Một Loại Bi Thương

Chương 61: Tôi Đã Mất Đi Một Người Tri Kỷ




Sau câu nói đó mọi người mới giãn cơ mặt hơn được một chút, riêng tôi vẫn không tài nào mà chấp nhận được sự thật kia. Ngồi trong căn phòng bệnh, nhìn ngắm gương mặt ấy thật lâu, từ lúc cuộc phẫu thuật kết thúc đến giờ, anh vẫn còn ngủ sâu. Tôi ngồi tâm sự hết mọi chuyện với anh như là anh đang thức vậy, tôi nói:

- Hôm nay là ngày cưới của chúng ta anh nhỉ! Mọi thứ diễn ra nhanh quá, khiến em còn chút bỡ ngỡ, bộ dạng của em bây giờ là mặc một chiếc váy cưới mà trên người thì tả tơi. Chuyện của con Hà… em không biết nói sao nữa, còn về Minh Khôi thì tình bạn em nghĩ chắc không thể níu kéo được rồi anh à.

Nước mắt lăn dài hai bên gò má, nhưng cô vẫn cứng rắn nói tiếp:

- Còn về… chúng ta, sợ thật anh là con trai của ông Huỳnh và là em trai ruột của hắn ta, em rất sốc… em không thể chấp nhận được anh ơi.

Quay về câu chuyện của ông Huỳnh đang ngồi kể lại mọi chuyện với chú Định cùng ông Hoàng:

- Tôi có hai đứa con trai, một người thì ai cũng biết rồi, còn về một đứa con trai thì từ nhỏ nó đã bị tai nạn và ra đi cùng với mẹ của nó.

Ông Hoàng ngắt lời hỏi:

- Vậy còn Đoàn là sao?

- Chuyện dài lắm, đứa con mà tôi tưởng là đã mất hiện tại nó vẫn còn sống mà còn được ông Hoàng và bác Định đây nuôi nấng dạy dỗ tử tế nữa. Tôi thật lòng rất cảm kích hai người, còn về phần thằng Thành, tôi chấp nhận để pháp luật trừng trị nó bằng không tôi sẽ tự tay giải quyết nó. Con trai của tôi đã gây ra quá nhiều chuyện thiếu đạo đức còn rất có lỗi với con bé Cảnh Phi nhà ông.

Ông Hoàng nghiêm giọng nói:

- Chuyện về Huỳnh Thành, đợi cậu ta tỉnh dậy thì tôi sẽ tự giải quyết hắn, dù có là con trai của ông đây.

- Tôi hiểu mà, giờ từng tuổi này rồi mà còn được gặp lại thằng con trai tưởng như đã mất của mình, tôi chẳng mong gì hơn nữa. Chỉ mong sao này gia đình ông cùng con bé Cảnh Phi sẽ không vì chuyện của thằng Thành mà không chấp nhận nó.

- Chuyện này còn tùy thuộc vào con gái của tôi, nhưng về Đoàn thì tôi lúc nào cũng xem nó như con trai mình.

Chú Định nãy giờ ngồi im lắng nghe câu chuyện của ông Huỳnh, trong lòng thầm thở dài rồi chậm rãi lên tiếng hỏi:

- Xin lỗi, cậu Đoàn tên thật là gì?

Ông Huỳnh không ngập ngừng mà trả lời ngay:

- Huỳnh Khôi Vỹ.

Chú Định khẽ lau khoé mắt và nói tiếp:

- Một cái tên thật hay, thật ý nghĩa rất giống với con người của nó, tôi nghĩ cậu ấy sẽ chấp nhận mọi thứ vì một người ba như ông là xứng đáng để nhận lại con trai của mình.

Cả ba người đàn ông lớn tuổi nhìn nhau tự trong lòng mỗi người điều có suy nghĩ riêng cho bản thân mình, về phía của Cảnh Phi cô vẫn ngồi nhìn ngắm mãi khuôn mặt ấy của Đoàn cứ như là sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.

Một buổi lễ, một đám cưới thay bằng một tang thương cho người bạn xấu số của tôi, Phương Hà đã được về đến nhà của mình, những vết thương chằng chịt trên gương mặt xinh đẹp kia, nhìn kỹ về con Hà, tôi cứ ngỡ là nó đang ngủ sâu, một giấc ngủ cực sâu mà chẳng bao giờ tỉnh dậy. Trong đám tang của nó không chỉ riêng mình tôi là đau khổ, tôi biết còn nhiều người đau khổ hơn mình. Tôi chỉ dám đứng lặng lẽ ở một góc nhìn về hướng của Minh Khôi, trông cậu ấy không khác gì như người vô hồn, chẳng ăn chẳng nói năng cũng chẳng thể khóc được, tôi cảm nhận được nỗi đau của cậu ta còn gấp trăm gấp ngàn lần khi không phải khóc. Nước mắt bây giờ chỉ thứ để người khác nhìn vào biết mình đang đau buồn, chứ nó chẳng thể xoa dịu được gì nếu cứ khóc mãi.

"Tôi đã mất một người bạn, một người tri kỷ của mình… mãi mãi."

Lúc tôi đang chuẩn bị tiến lại gần nơi linh cửu của con Hà, để thắp cho nó nén hương xem như một lời từ biệt. Thì từ đằng sau một cái xô mạnh bạo của ai đó, đẩy ngã tôi ra sàn. Tôi lúc này lại chẳng dám ngước mặt lên nhìn ai, chỉ biết cúi đầu rồi ngồi dậy đến khi nghe ba Hoàng nghiêm giọng lên tiếng nói:

- Vú Hồng đỡ con bé đứng dậy rồi chúng ta cùng về, chuyện xảy ra tôi thật không biết phải nói sau… hôm nay tới đây là để tạ tội với gia đình con bé Hà cùng với cháu Minh Khôi đây, chỉ vì liên lụy đến Cảnh Phi… tôi thành thật xin lỗi.

Minh Khôi nhếch môi ý cười khinh biệt kèm theo giọng nói chua chát bảo:

- Chúng tôi không cần lời xin lỗi của ông, cũng chẳng mong gì là các người sẽ xuất hiện ở đây. Làm ơn biến cho khuất mắt… nhất là bà đó Cảnh Phi.

Tôi đứng khựng lại ngay trước mặt là linh cửu của con Hà, tôi hướng ánh mắt nhìn lên tấm di ảnh của nó lần cuối rồi quỳ xuống lạy ba lạy. Những người có mặt ở đó điều có chút ngỡ ngàng nhìn về phía tôi. Đến khi tôi đã lạy xong thì tự mình đứng dậy và nói với gia đình của con Hà cùng với Minh Khôi, giọng tôi có chút ngập ngừng hơi run nhưng vẫn cố dứt thoát từng câu từng chữ:

- Con và Hà… từ nhỏ đã là bạn thân, con sẽ tự dằn vặt bản thân mình cả đời, một lần nữa… con thành thật… xin lỗi của nhà mình. Mọi người cứ trách con đi vì con đáng bị như vậy.

Tôi quay sang nhìn ba Hoàng và nói:

- Mình về thôi ba.

Nói rồi tôi bước đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua Minh Khôi, tôi chỉ biết cúi đầu mà không dám nhìn vào cậu ta, nỗi sợ nó chiếm giữ trong tôi một lúc một lớn. Đến khi về đến nhà đi lên căn phòng quen thuộc của mình, thấy anh đã tỉnh từ bao giờ, nhưng cơ thể vẫn còn yếu lắm anh chẳng thể ngồi dậy được nên cứ nằm đó. Thấy tôi bước vào, anh mới nghiêng đầu nhìn tôi và hỏi:

- Em không sao chứ?

Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại anh cho có:

- Em chẳng sao cả! Anh có đói không?

- Anh không đói. Thêm mấy ngày nữa là anh khoẻ rồi, lúc đó anh sẽ chăm sóc ngược lại cho em.