Có Một Loại Bi Thương

Chương 60: Máu Mủ Ruột Thịt




Nói rồi Đoàn ngất lịm đi, tình trạng của anh cũng nguy kịch không kém nhưng trước khi ngất thì anh vẫn muốn biết được sự an toàn của cô. Tất cả đều được đưa vào bệnh viện gần đó, Hoàng Du thì đỡ hơn anh chỉ bị trầy xước gãy tay trái và chân phải, đầu cũng bị va chạm nhẹ nhưng tình hình chung thì anh ta vẫn là nhẹ nhất. Ông Thành bị chấn thương ở đầu hôn mê suốt từ hôm đó và được cảnh sát ra vào thay phiên nhau canh giữ căn phòng nghiêm ngặt.

Về Phương Hà, tất cả chỉ biết lặng im, bác sĩ cũng lắc đầu. Tôi mặc trên mình bộ váy cô dâu mà tôi cho là đẹp nhất, tưởng chừng tôi sẽ bước lên lễ đài nắm tay người mình tin tưởng mà gọi một tiếng chồng, nhưng mọi chuyện xảy ra là ngoài dự đoán.

Tôi dựa đầu vào thành ghế bên ngoài phòng cấp cứu, kế bên là mọi người từ ba Hoàng đến gia đình của con Hà cùng với nhà của Khôi. Tôi bất lực nhìn ánh đèn cấp cứu đang sáng rồi quay sang tìm kiếm hình bóng của Khôi, cậu ta chọn một góc trong cùng nơi không có ai đứng ở đó, dáng ngồi dưới mặt sàn đầu cúi xuống nhìn về xa xăm, ánh mắt lúc đó của Khôi vô hồn đến kỳ lạ... Khi ánh đèn đã tắt, một người đàn ông mặc áo trắng bước ra, ông nhìn mọi người xung quanh một hồi rồi thở dài bảo:

- Xin lỗi chúng tôi thật sự bất lực.

Lúc nãy tôi đã khóc quá nhiều nên giờ đây tôi không thể khóc thêm được nữa, nhưng con tim đã chết lặng khi nghe tiếng xin lỗi từ bác sĩ, kèm theo những tiếng khóc thất thanh từ gia đình con Hà và nhà Minh Khôi. Ba Hoàng cũng thở dài rồi bỏ đi chỗ khác, chỉ còn vú Hồng là ở lại vỗ về tôi dù tôi không thể khóc được. Tôi nhìn về phía khôi, rồi từng bước chậm rãi đi lại chỗ cậu ấy, tôi chẳng dám nói gì chỉ đặt tay mình lên cánh tay của cậu như một lời an ủi trong tận đáy lòng của tôi. Khôi dùng ánh mắt căm hận nhìn tôi, từng lời thốt ra như dao cắt đứt tình bạn này:

- Nếu… không phải vì bà, Phương Hà của tôi… đã không bỏ tôi mà đi. Từ nãy tới giờ tôi suy nghĩ nhiều thứ, cũng suy nghĩ đến chuyện của bà… tại sao… lại phải hy sinh cho bà, thật buồn cười mà.

Minh Khôi gạt mạnh bàn tay tôi ra, cậu ấy rằng từng câu chữ như muốn nhấn mạnh cho tôi biết, điều cậu ấy sắp nói ra:

- Nếu không có cậu… cô ấy sẽ không chết, tình bạn này… xem ra phải chấm dứt tại đây rồi.

- Xin lỗi...

Tôi chỉ dám nói hai từ xin lỗi với Minh Khôi, nhưng lại nhận được nụ cười lạnh nhạt và một câu trả lời từ cậu ấy:

- Cậu cũng chết luôn đi thì tôi sẽ xem xét lời xin lỗi của cậu!



Minh Khôi bỏ đi, thân hình cao lớn nhưng bên trong giờ đây chỉ còn một đóng sắt vụn vỡ, đi ngang qua dòng người đông đúc chẳng dám liếc nhìn vào căn phòng cấp cứu mà đi thẳng về phía cửa chính của bệnh viện. Tôi mệt nhọc đứng dậy tự dặn lòng rằng: "Tôi sẽ ổn thôi" nhưng không, đến khi nghe được thêm một tin từ vú Hồng nói:

- Thằng Đoàn nó đang nguy kịch lắm con ơi.

Tôi chợt bừng tỉnh trong mớ hỗn độn, tôi thầm nghĩ: "Đúng rồi còn anh." Tôi gấp rút hỏi vú Hồng:

- Anh ấy sao rồi vú ơi?

- Nãy giờ vú thấy con thất thần về vụ của con bé Hà quá nên không dám nói, ông chủ với ông Định đang chờ đợi bên đó...

Tôi ngắt ngang lời vú Hồng đang nói:

- Con hỏi Đoàn sao rồi?

- Bây giờ mà kiếm được người có nhóm máu O RH-, thì tốt quá...

- Anh ấy… cần truyền máu sao?

- Phải rồi, mà giờ bệnh viện không có đủ, bác sĩ bảo nếu mà có ba mẹ hay anh em ruột thì thời may là có chung nhóm máu với nó. Nhưng thằng Đoàn… nó là trẻ mồ côi mà… phải làm sao đây con ơi...

Tôi không thể đứng chờ ở đây được nữa, mà cố lết chiếc chân bị đau đi về phía phòng cấp cứu của anh. Lời nói khi anh ôm chầm lấy tôi vang lên trong đầu "Cảnh Phi… anh sợ mất em lắm." "Không được, không thể được" tôi thầm nghĩ. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi, đứng trước phòng cấp cứu của anh, tôi thầm kêu trời "mong ông đừng cướp anh đi, tôi đã mất một người bạn rồi giờ mà mất thêm anh nữa thì không biết sống sao."



Tôi đứng chôn chân tại chỗ trước phòng cấp cứu của anh thật lâu, hình như ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của tôi. Vị bác sĩ đi lại bảo với chúng tôi rằng:

- Đã tìm được người hiến tặng máu cho cậu ấy!

Chú Định đứng dậy đi lại ngập ngừng hỏi lại lần nữa:

- Là… là ai vậy bác sĩ?

Không chờ bác sĩ trả lời, một bóng dáng chững chạc, giọng nói cứng cỏi khàn đặt lên tiếng:

- Là tôi! Tôi phải cứu lấy con trai mình chứ.

Tôi hơi sững sờ nhìn người trước mặt, ba Hoàng của tôi đi lại cúi đầu chào ông ấy một tiếng rồi hỏi:

- Ông Huỳnh, ông vừa nói gì vậy? Chúng tôi không hiểu lắm.

- Vậy tôi xin nhắc lại, tôi là Huỳnh Đông là cha ruột của cậu Đoàn đây, tình hình đang gấp rút việc truyền máu của tôi cần diễn ra nhanh chóng.

Ông Huỳnh nói rồi cùng bác sĩ đi vào trong, cuộc tiến hành truyền máu diễn ra hết sức suôn sẻ, chỉ hơn một tiếng sau bác sĩ đã thông báo lại chúng tôi:

- Bây giờ tình hình của cậu ấy sau khi được truyền máu đã trở nên ổn định hơn, giờ chỉ cần nghỉ ngơi để sức khỏe mau hồi phục.