Có Mắt Như Mù

Chương 3




5.

Cuối cùng, tôi không kìm chế nổi, hung hăng xông lên cho hắn một bạt tai.

Giang Trì Dã bị đánh lật mặt sang một bên. Phản ứng đầu tiên của hắn là kéo Ninh Tử Tích ra sau lưng. Hành động này lại lần nữa khiến tôi đau nhói.

Không lâu trước đây, hắn cũng bảo vệ tôi như vậy, sợ người khác làm tổn thương tôi. Hiện giờ, vị trí cao nhất trong lòng hắn đã không còn là của tôi nữa. Thậm chí hắn còn sợ tôi ra tay làm tổn thương người phụ nữ khác hắn nâng niu trong lòng.

Tôi cố sức hấp thu dưỡng khí xung quanh nhằm xoa dịu cảm giác đau lòng đến mức hít thở khó khăn này.

“Bao năm qua anh vẫn diễn trò với tôi à? Anh chưa từng yêu tôi sao?”

Hắn chạm vào khóe miệng bị tôi tát, nét mặt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Hắn nói với tôi: “Cứ phải hỏi rõ chuyện này sao? Đêm đó chúng ta chia tay rồi. Những năm tháng đó, không phải là tôi luôn nuông chiều cô đấy sao? Cô có phải trả giá gì đâu.”

Cảm nhận chất lỏng ấm áp trong mắt, tôi ngửa đầu để không đến nỗi phải òa khóc trước mặt bọn họ.

Sáu năm qua, sao tôi lại không trả giá gì chứ?

Khi hắn quyết định học hành tử tế, chính tôi đã thức đêm chép tay những quyển sổ mượn được từ mấy người bạn học giỏi. Nhờ những bài ghi chép đó, hắn mới có thể nhanh chóng đạt được thành tích cao như vậy.

Số tiền đầu tiên hắn có sau khi tốt nghiệp là do tôi bán sạch vòng vàng, nhẫn vàng, vòng ngọc mà mẹ để lại cho tôi.

Khi gặp khó khăn, chính tôi là người cầm cố nhà cho hắn làm vốn quay vòng.

Khi người khác ép hắn uống rượu, sau khi hắn say, tôi cầm bình rượu uống tiếp đến khi không còn uống nổi nữa, phải vào toilet nôn ra rồi quay lại uống tiếp, uống đến nỗi thủng cả dạ dày.

Đối tác vừa ký hợp đồng, công ty vừa khởi sắc, chậm rãi đi vào quỹ đạo. Tôi ở bên hắn vượt qua hoạn nạn.

Vì muốn tạo điều kiện thuận lợi cho hắn phát triển sự nghiệp, có thể nói tôi đã hết lòng chăm sóc hắn. Trái lại, tôi xem nhẹ sự nghiệp bản thân nên đến giờ vẫn chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty.

Giờ hắn lại hỏi sáu năm qua tôi trả giá những gì.

Tôi giận dữ hỏi hắn: “Lương tâm anh bị chó ăn rồi à?”

Hắn nói với tôi: “Trần Tuệ Dư, loại người như cô chẳng qua là muốn vòi thêm chút tiền thôi.”

Hắn cầm bút ký tấm chi phiếu trị giá một trăm vạn, vứt cho tôi. Tôi không hiểu hắn nói thế nghĩa là gì.

“Ý anh là sao?”

“Trong lòng cô tự rõ trước đây cô là loại người gì. Sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa. Cái bạt tai lúc nãy và tờ chi phiếu này xem như tôi trả nợ cô. Mấy năm qua theo tôi, cô cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng cô không xứng với vị trí bà chủ.”

Ninh Tử Tích đứng sau lưng hắn nở nụ cười hả hê, làm động tác cắt cổ với tôi. Nhìn hành động của cô ta, tôi dần nhớ tới một người. Một người đàn ông từng vướng mắc với tôi rất lâu, suýt chút nữa đã hủy hoại đời tôi.

Toàn thân tôi không nhịn được mà run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Tử Tích: “Cô là ai?”

Ninh Tử Tích chuyển sang biểu cảm rúm ró, nắm chặt tay Giang Trì Dã như thể đang cực kỳ sợ hãi.

“A Trì, em sợ quá. Em không muốn nhìn thấy chị ta nữa, em không muốn nhìn chị ta nữa đâu!”

Giang Trì Dã hết mực dịu dàng ôm cô ta vào lòng, bảo cô ta đừng sợ. Hắn liếc tôi một cái với vẻ mặt chán ghét, rồi thu hồi ánh mắt, nở nụ cười mỉa mai.

“Đừng diễn nữa. Cô đúng là khiến tôi ghê tởm. Còn bảo không biết em ấy là ai. Em ấy là em gái của Ninh Yến Thời, em gái của người bị cô hại chết đấy. Cũng phải, loại phụ nữ như cô thì làm gì có trái tim. Đừng để tôi gặp lại cô lần nào nữa.”

Dứt lời, hắn nắm tay cô ta rời đi, không buồn ngoái đầu nhìn lại.

6.

Hắn nói đừng để hắn gặp lại tôi. Nhưng rất nhanh sau đó, chúng tôi đã tái ngộ.

Hắn xuất hiện trên cương vị là đối tác của công ty chúng tôi, dắt theo Ninh Tử Tích vào phòng ăn. Cô ta đã trở thành thư ký của hắn.

Xem ra hộp phấn và vết son môi trước đó đều là thành quả của cô ta, e là cố ý để lại nhằm tuyên bố sự tồn tại của mình, khiến tôi không kiềm chế được mà chủ động rời đi.

Ánh mắt Ninh Tử Tích lạnh băng như rắn độc quấn quanh thân thể tôi, bàn tay nắm lấy tay Giang Trì Dã cũng siết chặt lại, như thể tôi mới chính là rắn độc, mãnh thú.

Giang Trì Dã nhíu mày nhìn tôi, giọng nói không hề có độ ấm.

“Quý công ty đúng là dạng người nào cũng tuyển dụng, xem ra chúng ta không cần bàn chuyện hợp tác nữa.”

Sếp tôi là người tinh ranh, vừa nghe đã biết là Giang Trì Dã châm chọc tôi, huống chi Ninh Tử Tích còn trông hơi giống tôi.

Ông ta lập tức vỗ lưng tôi, cười giảng hòa, nói: “Tiểu Trần, mau mời ngài Giang ly rượu để tạ lỗi đi.”

Tôi là người công tư phân minh, không muốn thù hằn cá nhân ảnh hưởng đến sếp. Dù sao năm xưa, khi kinh tế khó khăn, chính sếp là người giữ tôi lại làm việc trong công ty, còn cho tôi mượn tiền trị bệnh cho bà trong lúc tôi túng quẫn nhất.

Tôi rót một ly rượu, nâng đến trước mặt Giang Trì Dã: “Thưa ngài Giang, chúng ta không nên để chuyện riêng ảnh hưởng đến hai bên công ty. Tôi kính ngài ly rượu này, còn chuyện khác thì chúng ta nên tự xử lý riêng.”

Giang Trì Dã im lặng nhìn bàn tay tôi nâng ly rượu, không phản ứng gì. Hồi lâu sau, hắn mới nhận lấy ly rượu của tôi.

“Chẳng lẽ anh còn có tình cảm với cô ta? Mềm lòng trước cô ta tức là anh vẫn còn yêu, đúng không?” Giọng nói ấm ức của Ninh Tử Tích vang lên, thanh âm không lớn cũng không nhỏ.

“Đương nhiên không phải.”

Hắn lập tức phủ nhận, sợ chậm thêm một giây sẽ khiến cô ta đau lòng. Ngay lập tức, hắn cất giọng cực kỳ lạnh lùng: “Chỉ uống rượu thôi thì có vẻ không thú vị lắm nhỉ.”

Tôi nắm chặt đấm tay, cực lực kiềm chế xúc động: “Vậy anh muốn thế nào?”

“Phải xem làm thế nào thì Tử Tích mới tha thứ cho những tội lỗi mà cô gây ra.”

“Tôi chẳng gây ra chuyện gì hết. Rốt cuộc cô ta đã nói những gì với anh?”

Ninh Tử Tích giật lấy ly rượu trong tay Giang Trì Dã, tạt lên mặt tôi. Chất lỏng đỏ thẫm nhuốm đẫm màu áo trắng của tôi, trông thật chói mắt.

Rượu rõ ràng rất lạnh, thế nhưng khi nó chảy qua ngực tôi, trái tim tôi lại đau đớn như bị lửa thiêu đốt. Mọi ánh mắt đổ dồn lên người tôi, tôi như bị tra tấn một cách nhục nhã trước mặt mọi người.

Thế mà cô ta lại run rẩy cả người trước, như đang chịu sự sỉ nhục vô cùng to lớn.

Giang Trì Dã ôm chặt lấy cô ta, ánh mắt quét qua những người còn lại. Giọng điệu quả quyết, không cho ai xen vào: “Ra ngoài hết cho tôi.”

Hắn có thể để mặc tôi cho mọi người phán xét, nhưng lại không thể để cô ta mất mặt trước người khác.

Ngay khi mọi người rời khỏi phòng, cô ta suy sụp hét lớn: “Cô dụ dỗ anh trai tôi, sau đó vì tiền mà vứt bỏ anh ấy. Cô đã hại chết anh ấy, sao còn xuất hiện trước mặt tôi?”

Tôi vớ lấy chai rượu trên bàn, muốn đáp trả, muốn đổ hết rượu lên đầu cô ta, để cô ta tỉnh táo lại một chút, xem cô ta còn dám nói nhảm không.

Tôi và Ninh Yến Thời chưa từng có quan hệ tình cảm.

Chưa bao giờ.

Gã chết là đáng tội.