Có Mắt Như Mù

Chương 2




3.

Trước những ánh mắt ấy, tôi chật vật chọn cách về trước.

Những yêu chiều trước đây, tất cả đều biến thành lưỡi dao bén nhọn đâm vào tôi, máu chảy đầm đìa.

Sáu năm tôi trải qua bên hắn hoàn toàn biến thành trò cười.

Khi bước ra ngoài, tôi đúng lúc thấy Giang Trì Dã đuổi theo Ninh Tử Tích. Hắn dồn cô ấy vào tường, mạnh mẽ ôm ghì cô ấy.

Cô ấy không ngừng vùng vẫy trong lòng hắn, rồi dần đứng im.

Khi buông cô ấy ra, hắn nở nụ cười: “Sao em bỏ chạy?”

Nét mặt cô ấy đầy vẻ tủi thân.

“Bọn họ đều nói em là người thế chỗ cho bạn gái cũ của anh. Đúng là trông em hơi giống chị ấy, nhưng em không chịu nổi việc làm người thay thế cho cô gái khác.

Cô ấy nói xong, lại bắt đầu bật khóc. Hắn hôn lên mặt cô ấy giống hệt như vô số lần hắn dỗ dành khi tôi tức giận trước đây.

“Đồ ngốc, ai nói gì em cũng tin à? Chúng ta biết nhau từ mười năm trước rồi, không phải sao? Trước giờ anh vẫn chỉ thích một mình em thôi.”

Tôi cảm thấy cơn ớn lạnh bao trùm toàn thân, toàn bộ máu trong người như đang chảy ngược.

Trước giờ vẫn chỉ thích một mình cô ấy.

Vậy tôi là cái gì?

Còn tình cảm sáu năm qua thì sao?

Thật sự chỉ có thể xem như tôi xui xẻo ư?

Hắn dựa vào đâu mà trêu đùa tôi trong khi tôi chẳng hay biết gì, khiến tôi thành người thay thế cô ta?

Hóa ra lý do hắn đột nhiên thay đổi tính tình, vội vàng chia tay với tôi, là vì để tìm về người tình trong mộng xưa kia của hắn.

4.

Ba tháng trước, sau khi hắn theo tôi về quê một chuyến thì bắt đầu hay ngẩn người, trở nên mất hồn mất vía.

Mật mã điện thoại cũng thay đổi, trước đây đều dùng ngày sinh nhật của tôi.

Khi tôi hỏi hắn, hắn còn đánh đòn phủ đầu, nói tôi dựa vào đâu mà xem điện thoại hắn, có thể cho hắn không gian riêng tư được không.

Trước kia không phải tôi chưa từng cầm điện thoại của hắn, nhưng bấy lâu nay, chưa lần nào hắn nổi giận kịch liệt như vậy.

Ngày ấy, tôi vốn không định tra xét gì, chẳng qua tôi không nhớ đã để điện thoại ở đâu nên muốn dùng điện thoại hắn gọi vào số mình để tìm nó thôi.

Tôi nghĩ liệu có phải mình chưa tôn trọng hắn thật không. Lần ấy, tôi hứa với hắn sẽ không tùy tiện xem điện thoại hắn nữa.

Tiếp đó, tôi phát hiện rất nhiều dấu vết để lại, có một hộp phấn trang điểm không phải của tôi nằm trên ghế phụ lái. Hắn nói đó là của đồng nghiệp trong công ty đánh rơi.

Mãi đến tháng trước, tôi phát hiện một vết son môi không phải của tôi trên cổ áo sơ-mi hắn.

Tôi hoàn toàn bùng nổ, hỏi hắn đó là của ai.

Hắn nói chẳng qua là trong lúc xã giao, một đồng nghiệp nữ say rượu, son môi vô tình dính lên khi hắn đỡ cô ấy thôi.

Đêm đó, chúng tôi cãi nhau một trận lớn. Tôi cho hắn một bạt tai, móng tay sắc nhọn rạch qua mặt hắn.

Hắn nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng, nói: “Chia tay đi. Cô xem, cô đã trở thành loại người gì rồi. Chính là loại đàn bà đanh đá cố tình gây sự đấy.”

Tôi suy sụp, khóc lóc: “Chia tay thì chia tay, anh đừng có mò về cầu xin tôi đấy.”

Hắn nở nụ cười châm chọc, bỏ đi không hề ngoái đầu lại.

Hắn không còn xin làm lành sau khi cãi vã như xưa nữa. Tôi nghĩ đàn ông có tiền thì sẽ tha hóa. Giờ đây hắn có điều kiện để làm thế rồi. Hắn bắt đầu rung động với ong bướm ngoài kia.

Hóa ra ngay từ ban đầu, hắn đã không hề thật lòng với tôi. Tôi chẳng qua chỉ là món hàng hắn dùng để thay thế người tình trong mộng mà thôi.

Giờ nhìn lại, tình cảm sáu năm qua rõ rành rành là giả dối từ đầu chí cuối, hắn chưa bao giờ yêu tôi.

Tôi chưa từng nhục nhã đến thế, nỗi đau lan tràn từ trái tim. Quá đau đớn.

Còn đau hơn cả khi chia tay.