Chương 61: Chuyện Xưa!
“Đúng! Tu chân có rất nhiều cảnh giới mới lạ, đầu tiên là Luyện Thể, sau đó tới Trúc Cơ, tiếp đến là Tẩy Tủy, Ích Cốc, Kết Đan…”
Lâm Thành ở một bên lắng nghe, tâm thần khó tránh khỏi bị đả kích nặng nề, đường đường là Cổ Linh chuyển sinh, vậy mà không hề phát hiện ra phụ thân mình mang chân khí, lại còn được phong ấn ở trong người… Ngẫm lại người có thể che giấu hắn tầm nhìn, đúng thật là không đơn giản!
Lâm Thành tự nhiên cũng nhìn ra được phụ thân tu vi, trong đan điền lão gia tử sớm đã hoàn thành kết tinh, hóa thành một khỏa bóng loáng đan điền màu lam sắc.
Đây chính là Kết Đan cảnh giới, nhưng là Kết Đan cảnh trung kỳ, có thể sánh ngang với Linh Hải cảnh cùng Hấp Linh tại thế giới này.
Hắn thật sâu cố đè nén rung động trong lòng một lúc, nghi hoặc vội hỏi.
“Vậy tu vi phụ thân ở cảnh giới nào? Tại sao phải phong ấn nó vào trong người? Đổi thành người Tu Nguyên?”
Lâm Thiên nghe đến đây, một mặt ưu thương lâm vào hồi tưởng, dường như đang nhớ đến một chuyện gì đó, ngũ quan khó giấu nỗi thất lạc cùng tưởng niệm... Khẽ giọng nói.
“Tu vi của ta nằm tại Kim Đan cảnh trung kỳ, cũng tức là Hấp Linh cảnh của người tu nguyên, sở dĩ ta bị phong ấn, ép buộc phải tu luyện nguyên khí cũng là có nguyên do của nó!”
Lão gia tử dừng một chút, hít một hơi thật sâu chậm rãi kể lại mọi chuyện.
“Năm đó, ông nội ngươi vốn là thuộc hạ trong thế lực cực đại ở phía Tây Nam Vực tên gọi Thiên Địa Hội, tu vi hắn khi đó sớm đã vượt qua Kim Đan vài đại cấp bậc, bước vào Hóa Đan cảnh cao thủ.
Chức vị trong thế lực kia cũng không hề nhỏ, mà tu vi của hắn được một vị trưởng lão trên cao truyền thụ dạy dỗ, sau khi tu vi đại thành, đã trở thành Đà Chủ một phương.
Theo lệnh của vị chủ tử di dời đến Nam Trung Vực thành lập chi nhánh, tại đây, ông nội ngươi gặp được một nữ tử và cùng nàng kết hôn, cũng chính là bà nội ngươi bây giờ… Mãi cho đến khi ta sinh ra cũng theo chân hắn học lại truyền thừa, chỉ dùng vẻn vẹn hai mươi năm đã đột phá đến Ích Cốc…
Vốn nghĩ rằng cả nhà sẽ yên ổn sinh sống, nhưng một chuyện bất ngờ ập tới. Ông nội ngươi trong lần tình cờ phát hiện bí mật của tổ chức kia, cho nên phía trên liền liệt hắn vào tội phản đồ, khắp nơi truy g·iết nhằm g·iết người diệt khẩu…”
“Sau khi cả nhà an toàn trốn thoát, ông nội ngươi đã tự tay hạ xuống phong ấn lên người ta, một mực sống ẩn dật tại Thạch Thành này… Chỉ là khi ngươi vừa ra đời, ông bà nội ngươi vì một lý do nào đó, đã mang theo mẫu thân ngươi rời đi, đến nay vẫn không có tin tức…”
Lâm Thiên vừa nói xong, lại cảm thấy vô tận tưởng niệm xông đến, không khỏi buồn bã nhấp thêm một ngụm trà nóng, nhẹ thở dài đắng chát.
“Thật sự là ly kỳ!” Lâm Thành chợt hiện lên tia cảm thán, chỉ là khi nghe đến hai từ mẫu thân, hắn không khỏi thở dài theo, từ trong ký ức mới biết được, mỗi lúc hắn còn nhỏ phụ thân thường hay cùng bản thân trò chuyện, đương nhiên cũng có kể khá nhiều về nàng. Nhưng hiện giờ nghe lại cảm giác thật có chút chờ mong cùng nhung nhớ, không biết khi nào chính mình mới có thể gặp được mẫu thân đây?
Riêng ông bà nội, đây là lần đầu tiên hắn nghe được phụ thân kể, càng không ngờ đến ông nội cũng từng là thuộc hạ bên trong Thiên Địa Hội.
“Nhi tử, ngươi biết tại sao ta phải nói việc này cho ngươi nghe hay không?” Lâm Thiên bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Tại sao?” Lâm Thành bỗng giật mình, ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn về phía lão gia tử, trong lòng dường như cũng đoán ra được chuyện gì.
“Ta tu vi đã mở phong ấn, dĩ nhiên muốn rời đi Thạch Thành, tìm kiếm tung tích ba người bọn họ!” Lão gia tử thật sâu nhìn Lâm Thành một lúc, sau đó chậm rãi nói, vẫn không quên xem thử phản ứng của hắn như thế nào.
“Rời đi?” Lâm Thành lộ ra kinh ngạc, bản thân vừa mới xuyên qua không lâu, đối với Lâm Thiên tuy là quan hệ cha con máu mủ, nhưng linh hồn lại là một người khác. Vẫn còn chưa cảm nhận đủ một chút ấm áp gia đình, hiện tại, lão gia tử muốn rời đi thâm tâm hắn vẫn có chút không nỡ.
“Phải! Bọn họ biệt tăm nhiều năm nay, sống hay c·hết còn không rõ ràng, cũng thật có chút lo lắng, cho nên phụ thân phải đi tìm kiếm.”
Thần sắc của Lâm Thiên hiện rõ bất an cùng nôn nóng, trước kia bởi vì tu vi hắn yếu kém, cộng thêm phong ấn không thể giải khai, cũng chỉ có thể kìm nén xuống cơn xúc động, đợi một khi tu vi đủ lớn liền giao quyền gia tộc cho Lâm Thành sau đó rời đi Thạch Thành.
Vốn nghĩ rằng sẽ mất thêm vài chục năm, không ngờ lại vượt qua ngoài mong đợi của hắn, có thể nhìn Lâm Thành từ từ trưởng thành, trong lòng lão gia tử tự có một chút an ủi tâm linh.
Nếu không phải Mộc gia phát động cuộc chiến, Lâm Thành đã không có đứng ra trợ giúp, có lẽ hiện giờ hắn vẫn còn trái ôm phải ấp trong thanh lâu rồi cũng nên!
“Phụ thân, ngươi đi rồi Lâm gia thì sao?” Lâm Thành bất đắc dĩ cười khổ hỏi.
“Lâm gia? Yên tâm có ta ở đây Mộc gia sẽ không hoàn thành được cơ nghiệp!”
“Vả lại…. Bọn hắn muốn tìm kiếm một thứ có liên quan!”
Lâm Thiên trầm giọng nói.
“Là cái gì?” Lâm Thành lại lần nữa hỏi.
“Lúc ông nội ngươi xây dựng Lâm gia, đã phát hiện bên dưới Thạch Thành ẩn chứa lượng nguyên mạch, theo hắn suy đoán nguyên mạch này có thể trải dài năm dặm, mà nguyên mạch hạch tâm… Chính là bên dưới tòa thành này!”
Lâm Thiên lão gia tử từ tốn giải thích.
“Nguyên Mạch…” Lâm Thành không khỏi giật mình sửng sốt, xem ra thứ mà Vương gia cần không phải mấy loại khoáng sản kia, mà là Nguyên Mạch!
Chỉ là Nguyên Mạch phương hướng cũng rất khó tìm kiếm, Thạch Thành này rộng ít nhất ba bốn dặm, muốn tìm ra nguyên mạch, tất nhiên sẽ phải lật tung toàn bộ tòa thành lên.
Bọn hắn muốn ngăn chặn dòng nguyên mạch chảy ngược ra ngoài, chỉ tập trung mỗi Thạch Thành, đổi lại là Lâm Thành cũng sẽ làm như vậy, nguyên mạch hội tụ một chỗ rất thích hợp để phát triển và xây dựng thế lực.
Như vậy… Đồng nghĩa với Thạch Thành dân cư cũng sẽ không còn một ai!
Trừ khi là đuổi hết thôn dân trong thành ra ngoài, bằng không là không thể nào làm được, mà những dân thường kia sẽ chịu rời đi hay sao? Câu trả lời rất đơn giản, bọn hắn đương nhiên sẽ không chịu rời đi nơi này!
Một là cấp đất đai đền bù, còn hai… Trực tiếp đem cả thành đồ sát!
Tại thế giới coi mạng người như cỏ rác này, nơi mà lợi ích được đặt trên hàng đầu, nhân tính chỉ là thứ vô dụng, tám phần mười Mộc gia cùng Vương gia sẽ đem toàn th·ành h·ạ sát!
Cứ nhìn binh lính của bọn hắn tập trung quanh thành là đủ hiểu!
Nghĩ tới, nội tâm Lâm Thành chợt không rét mà run…
“Bọn họ muốn nguyên mạch để xây dựng tông môn hoặc phát triển gia tộc sao?” Lâm Thành nhíu mày, nói.
“Chín phần là như vậy!” Lâm Thiên gật đầu đáp, sau đó lại nói.
“Lấy ta thực lực hiện tại, cũng chỉ có thể đem thế cục trì hoãn một hồi, Vương gia bên kia không hề thiếu Hấp Linh cảnh, nếu bọn hắn chạy tới tương trợ, cùng lắm là đấu ngang tay…”
“Phụ thân, ngươi sức mạnh không phải chỉ thế này chứ? Nếu toàn lực hẳn là đánh bại một hai tên Hấp Linh cảnh tứ trọng, ngũ trọng cũng có thể ngang tay?”
Lâm Thành nói lên suy nghĩ của mình, ánh mắt không khỏi trở nên hứng thú.