Chương 55: Hoàn Thành Linh Thể!
Hắc xì!!!
Tại Diệp gia đế đô bên trong, một thanh niên mặc thường phục đệ tử đang ngồi thuyền tu luyện, bỗng nhiên vang lên tiếng hắt xì rõ to, khiến cho mấy tên đệ tử xung quanh giật mình kinh ngạc.
“Là ai đang mắng chửi ta?” Thanh niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan tương đối anh tuấn, trên thân thần bí tỏa ra khí thế bất phàm, chỉ là trên trán lại hiện rõ vết sẹo nằm ngang mí mắt, khiến cho hắn có chút dữ tợn.
“Diệp Thành, chắc tối ngươi trốn đi thanh lâu cho nên về bị cảm lạnh rồi!” Một thanh niên bên cạnh thấy vậy liền mở miệng trêu chọc.
“Này! Diệp Thành chúng ta trước giờ làm gì gần nữ sắc? Ta đoán hẳn là hắn lén lút đi tìm nam nhân!” Người khác ở một bên ngay lập tức phủ nhận.
“Ngươi nói làm ta mới nhớ, Diệp Hạ Đình mỗi ngày lẽo đẽo theo sau hắn mà hắn còn chẳng ngó ngàng đến!”
“Chí lý… Ha ha ha…”
Toàn bộ đệ tử trong sảnh bỗng chốc vang lên từng tiếng cười inh ỏi, Diệp Thành lúc này chỉ biết lắc đầu, không có vì bọn hắn trêu chọc mà nổi giận.
Mà thiếu niên có vết sẹo trên trán không phải ai khác, hắn chính là Diệp Thành, cũng là nam nhân mà Cố Diệu Nhi cần tìm.
Nếu nàng biết Lâm Thành cùng Diệp Thành là hai người khác nhau, không biết có bị tức c·hết hay không?
…
Trở lại Lâm gia lúc này, Cố Diệu Nhi sau khi rời đi, tâm trạng Lâm Thành có chút nhẹ nhõm, ít ra cũng đuổi được nàng.
Hắn vận động một chút cơ thể, liền nhanh chóng bắt tay vào luyện chế Thối Thể Đan, trước khi đóng cửa bế quan, đã sớm thông tri lão gia tử, không có ai được tự tiện bước vào làm phiền lúc Lâm Thành tu luyện.
Dự tính hẳn là sẽ mất vài ngày!
Từng khúc thảo dược Lâm Thành đã chọn lọc xong xuôi, nhanh chóng khởi động linh nguyên trong cơ thể, chậm rãi đem toàn bộ thảo dược gột rửa qua.
Vẫn là như cũ thủ pháp luyện chế thần dị, số thảo dược chẳng mấy chốc đã hóa thành chất lỏng đầy màu sắc.
Thời gian từng phút trôi qua, đến hiện tại đã là giữa khuya, trong căn phòng của Lâm Thành lúc này liền truyền đến từng t·iếng n·ổ trầm thấp, kèm theo mùi hương thơm nồng nàn bay xộc vào trong mũi.
Ở bên trong, trong tay Lâm Thành xuất hiện một khỏa đan dược óng ánh màu trắng, bên trên còn ẩn chứa vài đường vân màu xám lưu chuyển.
“Thượng phẩm cấp ba đan dược!” Hắn khẽ thì thào nói.
“Đến lúc hấp thu nó tiến hành rèn luyện Linh Thể!”
Lâm Thành chợt nghĩ ngợi một hồi, lập tức đem viên đan dược vừa mới luyện chế xong ném vào trong miệng. Phút chốc, dược lực nhanh chóng hòa tan ngay khi vào bên trong cơ thể, tâm thần lại lần nữa khởi động, lần này không có xuất ra ngoài mà lẳng lặng thu nhỏ vào thể nội quan sát.
Tương tự cách làm của Nhục Thân, hắn đem toàn bộ linh nguyên dung nhập với dược lực của Thối Thể đan, chậm rãi kích hoạt cơ bắp.
Ầm… Ầm…
Cơ bắp bên trong bỗng nhiên vang lên từng t·iếng n·ổ lớn, chỉ thấy da thịt của Lâm Thành đang từ từ thay đổi. Lúc dược lực thấm vào tứ chi bách hải cũng là lúc toàn thân hắn có dấu hiệu lột xác, từng mảng da c·hết ngay lập tức bong tróc ra ngoài.
Hắn nhanh chóng đem y phục trên người rũ bỏ, để lộ toàn thân t·rần c·huồng như nhộng. Kinh ngạc nhất vẫn là cơ thể hắn lúc này, cơ thể vốn gầy gò ốm yếu không có một chút nào lực lượng. Nay lại trương phình lên kỳ lạ, bắp tay, chân, ngực… Bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng, từng lớp da c·hết rơi rụng như lá.
Cùng với đó hắn cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ chưa từng có, cơ bắp săn chắc khiến hắn có thể tùy ý thu phóng nội kình, kinh mạch cũng thông suốt gấp hai lần ban đầu.
“Đây hẳn là bước vào Linh Thể rồi!” Lâm Thành vui sướng thầm nói.
“Dự tính theo cái này, Linh Thể phải trải qua mười hai lần thuế biến! Hiện tại chỉ là lần thứ nhất!”
Từ trong Linh Nguyên Chi Tổ hắn mới khám phá ra được, Linh Thể có tổng cộng mười hai cái tiến cấp, sau khi vượt qua mười hai lần tiến hóa, sẽ trực tiếp nhảy vào Thiên Thể, mà phía sau Thiên Thể chính là Thần Thể!
Đạt được những thông tin này, Lâm Thành cảm thấy tràn ngập kh·iếp sợ!
Không ngờ còn có những thứ vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn, bản thân chỉ tình cờ gầy dựng Linh Thể, lại vô tình mở ra con đường khác cho chính mình, càng nghĩ tới Lâm Thành càng cảm thấy phấn khích.
Mà hoàn thành tiến nhập Linh Thể về sau, nó sẽ tự động tấn cấp dựa theo tu vi của Lâm Thành tăng trưởng dần dần.
Đợi Lâm Thành hoàn thành củng cố Linh Thể sau khi đã là việc của mười ngày sau…
Trong những ngày này, Thạch Thành bên trong không hề yên ổn một chút nào, bởi vì tin tức thảo dược của Mộc gia b·ị c·ướp tại Dãy Dốc Dài, đã khiến cho hai nhà triệt để nổi giận.
Có không ít gia tộc cảm thấy hả hê, Mộc gia tổn thất đúng là hợp ý muốn của bọn hắn.
Mộc gia cùng Vương gia hiện tại không ngừng điều động binh lực, lục soát toàn bộ Thạch Thành cùng các khu vực lân cận, bọn hắn chỉ muốn tìm ra bốn kẻ thích khách khi đó, lấy lại đại lượng thảo dược trong tay.
Có điều Mộc gia vẫn hăm he nhìn chằm chằm vào Lâm Lưu hai nhà, yên tĩnh quan sát nhất cử nhất động của từng người.
Lâm Thiên lão gia tử tinh thần kéo căng hết cỡ, tựa như đang ngồi trên chảo nóng, hắn biết rõ không lâu lắm Mộc gia sẽ phát động t·ấn c·ông toàn diện.
Còn về Lưu gia, sau khi Lưu Ngọc Trâm trở lại, liền đem toàn bộ thảo dược đưa cho Lưu Chính Thuần, cũng tức là phụ thân của nàng, sau khi rời đi một thời gian ngắn, liền mang theo vị đan sư trở về nhờ luyện chế đan dược nhị, tam phẩm, trợ giúp gia tộc gia tăng thêm một chút thực lực.
Có đại lượng thảo dược này, Lưu gia luyện chế được hai mươi viên tam phẩm Hồi Nguyên Đan, sáu mươi viên nhị phẩm Phổ Thông Đan, còn lại đều là đan dược trị thương ngoài da cấp một, chí ít cũng hơn một trăm viên.
Thực lực Lưu gia cũng vì vậy mà tăng lên một mảng lớn!
Tại viện hoa sen bên trong, Lưu Chính Thuần thần sắc đạm bạc, ngắm nhìn đàn cá đang bơi lội bên dưới nước, khẽ nâng một tách trà nhẹ nhàng đưa lên miệng nhấp một ngụm, trên mặt hắn chẳng có một chút nào lo lắng.
“Phụ thân!” Một giọng nói yêu kiều chợt vang lên bên tai, Lưu gia chủ thầm giật mình một cái sau đó cũng vội hồi thần lại.
Cách đó không xa xuất hiện một bóng dáng nữ tử đang chậm rãi đi tới, trên người nàng mặc một bộ y phục kín cổ màu trắng. Vòng eo nhỏ nhắn cùng đôi chân dài miên man, dung nhan của nàng vô cùng xinh đẹp, tựa như trong tranh đi ra.
Nữ tử này chính là Lưu Ngọc Trâm!
“Trâm nhi! Ngươi không phải đến để nói lời từ biệt chứ?” Lưu Chính Thuần nhận thấy nàng tới, khuôn mặt hiện lên cưng chiều rõ rệt, nhưng lại ẩn chứa một chút thất lạc cùng buồn bã, âm thanh ưu sầu hỏi.
“Dĩ nhiên không phải! Mộc gia còn tại đây ta không thể rời đi!”
Lưu Ngọc Trâm chậm rãi ngồi xuống đối diện với hắn, chợt lắc đầu nói.
“Không phải?” Lưu Chính Thuần kinh ngạc nhìn nàng một lúc, lại nói.
“Vậy con có chuyện gì muốn nói với ta?”
“Phải! Ta nghĩ chúng ta cũng nên hành động sớm hơn!” Lưu Ngọc Trâm giọng điệu bình tĩnh vang lên.
”Con muốn nói là Mộc gia?” Lưu Chính Thuần có chú giật mình, hắn không hiểu tại sao nhi nữ của mình lại đưa ra quyết định đột ngột như vậy, chẳng lẽ nàng đã tìm được manh mối quan trọng