Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 54: Ngươi... Ngươi Tự Cung Rồi Sao?




Chương 54: Ngươi... Ngươi Tự Cung Rồi Sao?

Lúc trở lại Thạch Thành, sắc trời đã ngã xuống chân núi, tại ngã ba đường Lâm Thành cùng Lưu Ngọc Trâm từ biệt về sau, mỗi người liền chạy trở về gia tộc, ai cũng muốn tranh thủ việc mình cần làm.

Lâm Thiên lão gia tử nhìn thấy Lâm Thành an toàn trở về, tâm tình lo lắng nhanh chóng biến mất không thấy đâu, nhẹ nhàng hỏi hắn một vài câu đơn giản. Chỉ có Lâm Phúc là không được yên ổn, vừa về gia tộc đã bị gia chủ triệu hồi, không ngừng hỏi rõ sự việc cả ngày này làm gì.

Lâm Phúc tự nhiên biết an phận, một mực lảng tránh sang chuyện khác, sau đó lấy cớ có việc bận trong người nhanh chóng quay lưng chạy đi, để lại Lâm Thiên lão gia tử một mặt mờ mịt.

Lâm Thành vừa trở lại phòng, liền nhanh chóng đem mười loại thảo dược đặt trên bàn, chậm rãi sàng lọc những thứ cần luyện chế trước tiên ra một bên. Thối Thể Đan cần bảy loại thảo dược hệ kim, vừa hay hắn có đầy đủ.

Luyện chế thành công Thối Thể Đan, việc bổ xung cảnh giới sẽ không còn là vấn đề khó, lấy hắn Chân Linh cảnh hiện tại có thể cải tạo thể chất hóa Linh Thể.

“Chà! Thật nhiều thảo dược cấp ba! Ngươi muốn dùng nó để làm gì?”

Đột nhiên, âm thanh bất ngờ vang lên sau lưng hắn, khiến cho Lâm Thành giật nảy mình, theo quán tính vội quay người nhìn lại, phát hiện thì ra là Cố Diệu Nhi, không biết từ lúc nào nàng đã xuất hiện trong phòng.

“Tại sao ngươi cứ theo ta mãi như vậy?” Lâm Thành than ngắn thở dài nói.

“Hai ta vốn là đạo lữ, đương nhiên phải theo ngươi rồi!” Cố Diệu Nhi không có sinh khí, ngược lại nhoẻn miệng cười duyên dáng đáp.

“Ngày nào cũng theo ta như vậy, ngươi không thấy mệt hay sao?” Lâm Thành chẳng muốn quan tâm đến nàng, đôi mắt chăm chú cây thảo dược trong tay, từ tốn cắt tỉa một ít lá bị khô héo, chậm rãi nói.

Nghe hắn nói, nàng bỗng nhiên có chút sững sờ, cảm giác câu nói này có chút quen thuộc.

Cố Diệu Nhi chợt nhớ tới, mấy trăm năm trước chẳng phải nàng cũng từng nói những lời như vậy với “hắn” hay sao?



Dung nhan mỹ miều lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đối với hắn nói, bầu không khí trở nên tình ý.

“Nếu ta thấy mệt đã không tìm ngươi suốt mấy trăm năm rồi!”

“Đáng tiếc! Ngươi tìm nhầm người.” Lâm Thành dội một chậu nước lạnh, khẳng định nói.

“Ta vẫn tin là ngươi đấy! Có một ngày ngươi sẽ hồi phục ký ức!” Cố Diệu Nhi giọng điệu thản nhiên, sau đó khuôn mặt bỗng chốc đỏ rực, dung nhan càng thêm yêu kiều, nàng uốn éo thân thể mảnh khảnh đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói.

“Có muốn hay không cái kia? Kiếp trước chúng ta đều chưa từng thử qua!”

“Khục khục! Ta cảm thấy không hứng thú cho lắm!” Thấy hành động yêu mị kia nàng, Lâm Thành không khỏi ho khan vài tiếng, sắc mặt một mảnh đỏ ửng, nhanh chóng cùng nàng kéo ra khoảng cách, vội vã nói.

“Ngươi thật không muốn hay tạm thời không muốn?” Cố Diệu Nhi càng lúc càng ép sát, cúc áo cũng chậm rãi gỡ bỏ, để lộ làn da trắng mịn cùng một rãnh thung lũng sâu hoắm.

Lâm Thành nhìn thấy trước ngực một hồi to lớn, đôi mắt không khỏi lộ ra kinh diễm, vẫn nhìn chằm chằm vào ngực nàng, giọng nói ngược lại kiên quyết.

“Ngươi đừng đem sắc dụ hoặc ta, trừ khi là ta muốn bằng không sẽ không có thứ gì làm ta lung lay được!” Vừa dứt lời, Lâm Thành lướt nhẹ sang một bên khác.

“Ha ha ha… Không hổ là Diệp Thành chuyển sinh, tính cách tuy có chút thay đổi nhưng vẫn không gần nữ sắc!”

Cố Diệu Nhi đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu, sắc mặt nàng liền lộ ra nghiêm túc, nhíu mày hỏi lại.

“Không phải ngươi lại dính căn bệnh năm xưa? Vẫn tu luyện Đồng Tử Công?”



“Ách!!!” Lâm Thành thầm giật mình kinh ngạc, hắn khi nào luyện qua đồng tử công đâu chứ? Chỉ có tên Diệp Thành kia mới mạo hiểm tu luyện mà thôi!

“Ngươi thật sự vì muốn mạnh mà tu luyện nó?” Thấy Lâm Thành phản ứng, nét mặt nàng càng trở nên băng lãnh, lạnh giọng nói.

“Mấy cái công pháp yếu ớt này ta không muốn tu luyện, nếu luyện Đồng Tử Công liền sẽ không bao giờ động vào chuyện nam nữ, như vậy ta chọn tự cung sau đó học Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn tốt hơn rất nhiều!”

Lâm Thành cười nhạt nói.

“Ngươi… Ngươi tự cung?” Cố Diệu Nhi mở to mắt kinh hãi nhìn về phía hắn.

“Phải thì sao mà không phải thì sao?” Lâm Thành một mặt hờ hững đáp.

“Ngươi… Ngươi không muốn chấn hưng Diệp gia?” Đại não của nàng lúc này một mảng trống rỗng, không tin vào tai mình, vội hỏi lại.

“Diệp gia? Ta cùng nơi đó không liên quan, cũng chẳng muốn chấn hưng cái gì gia tộc!” Lâm Thành lạnh nhạt nói, buồn cười! Hắn vốn là Lâm Thành, không phải Diệp Thành kia, tại sao phải đi chấn hưng gia tộc của kẻ khác? Nếu có thì cũng phải chọn Lâm gia mới đúng!

“Nói cho ta biết! Ngươi đã tự cung hay không?” Con ngươi của nàng chợt ngấn lệ, thân thể bị đả kích đến run rẩy, trầm giọng hỏi.

“Hừ! Vẫn chưa!” Lâm Thành hừ một tiếng đạo.

“Chưa?”

“Nhưng mà tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cấp bậc tiên tiến, không cần tự tay mình tự cung cũng có thể khiến cho căn nguyên rơi rụng.”



Im lặng một lúc nhìn xem phản ứng của nàng, thấy sắc mặt nàng ngây ngốc đứng tại một bên, tâm lý bị chịu đả kích gần đủ, hắn mới hài lòng chậm rãi nói.

“Thời gian để căn nguyên rụng cũng cần mất khoảng hai tháng, đợi nó khô héo thối rữa từ từ liền sẽ như trái già rụng cuống! Khi đó coi như hoàn thành bước đầu tiên! Có lẽ ta sắp bước vào thời kỳ đó rồi cũng nên…”

Tu luyện Quỳ Hợp Bảo Điển tác dụng như lời hắn nói quả thật có tồn tại, kiếp trước tại Tu Chân có không ít tín đồ cuồng nhiệt, bởi vì công pháp đột phá quá nhanh bọn hắn mới liều mình xuống tu luyện nó. Biến thành một kẻ dở dở ương ương, trai không ra trai, gái không ra gái, nói bê đê cũng càng không phải.

Rõ ràng đã tự cung rồi, trai gái bọn hắn đều thèm muốn! Toàn bộ Tu Chân coi bọn hắn là nỗi ô nhục!

Chỉ tiếc, khi tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển kia, không thể tiến hành phi thăng lên tiên giới!

Lâm Thành lúc nhìn bọn họ ở phàm giới chờ hao hết thọ nguyên, đều không khỏi cảm thấy đồng cảm.

“Ngươi… Ngươi…” Cố Diệu Nhi nghe xong, toàn thân run rẩy dữ dội, cánh tay chỉ vào hắn lắp bắp không thể nói ra. Một bộ tổn thương tâm lý nặng nề, thất thần nhìn hắn một hồi lâu.

“Ngươi xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi, cần gì phải theo sau một kẻ sắp rụng căn nguyên như ta chứ?” Thấy Cố Diệu Nhi biểu cảm c·hết lặng, Lâm Thành bỗng có chút chột dạ, nhưng vẫn làm bộ than trời trách đất, nói.

“Diệp… Diệp Thành! Ngươi còn là đàn ông không? Ngươi quên mối thù khi xưa hay sao?” Nàng kích động hét to một tiếng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ủy khuất ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc lớn.

“Ngươi trước kia tu luyện Đồng Tử Công ta còn tạm chấp nhận, nhưng khi chuyển sinh lại chọn tự cung để tu luyện công pháp mạnh hơn? Ngươi không muốn gầy dược Diệp gia sao?” Cố Diệu Nhi không ngừng lớn tiếng nói, trút toàn bộ phẫn nộ trong lòng.

“Cái gì mà Diệp gia chứ? Phiền c·hết đi được!” Vốn hắn đang cảm thấy chột dạ vì lỡ lời lừa nàng, chỉ là khi nghe đến câu “chấn hưng Diệp gia” sắc mặt Lâm Thành liền trở nên trầm xuống, trông rất khó coi.



Rầm!!!

“Ngươi khốn nạn!” Cố Diệu Nhi tức đến run rẩy, chiếc bàn ở trước mặt bị nàng đánh cho một chưởng nát vụn.

Ánh mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm hắn một lúc, cũng không thèm nói thêm câu nào, nhanh chóng phóng ra ngoài biến mất.